Tiếng nỉ non của Diệp Lâm Uyên lúc này mềm mại lại quyến rũ tựa như nơi đó của cô, cứ quấn chặt lấy cậu không buông. Hơi thở yếu ớt cọ vào sườn mặt thiếu niên, khiến thần kinh Dương Dịch Xuyên bị đả kích, rõ ràng là cầu xin, nhưng cậu cảm thấy rõ ràng là cô đang dụ người. Gậy thịt lại bị cô làm cho cương cứng muốn nổ tung.
Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi đầy khổ sở, cậu ôm lấy tấm lưng trần của Diệp Lâm Uyên, hôn mạnh lên má cô, khàn giọng nói: "Diệp Lâm Uyên, thả lỏng cho anh... Anh di chuyển một lúc sẽ không đau nữa!"
Diệp Lâm Uyên đau đến trời trăng mấy gió gì cũng không biết, nhưng câu nói này của Dương Dịch Xuyên đã làm cô thức tỉnh. Khuôn mặt vùi trong hõm cổ cậu nâng lên, đôi mắt đẫm lệ, ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mặt... Cậu vừa xưng mình là gì cơ?
Dương Dịch Xuyên nhếch miệng cười, cậu nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đã sưng tấy vì bị mình dày vò của Diệp Lâm Uyên, dịu dàng cưng nựng cô, "Ngoan!"
Diệp Lâm Uyên vẫn chưa thể hoàn hồn, ngây ngốc nhìn chằm chằm cậu, cô còn tưởng mình đang làm tình với ai đó chứ không phải Dương Dịch Xuyên... Thằng nhóc đó sau đó thể dịu dàng như vậy?
Bạch... Bạch... Bạch...
Âm thanh da thịt chạm vào nhau, ám muội vang lên rõ mồn một bên tai, cảm giác đau đớn khi bị xé rách vẫn chưa tan biến khiến Diệp Lâm Uyên hồi thần lại. Cô mím chặt môi, nhìn nơi đó của mình bị Dương Dịch Xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3727828/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.