Trên đường về nhà Diệp Lâm Uyên, cả hai cứ nắm chặt tay nhau. Không khí xung quanh hơi ngượng ngùng, không ai nói với ai một lời nào. Diệp Lâm Uyên cảm nhận rõ từng nhịp đập của trái tim mình, nó đập nhanh hơn bình thường, khiến tâm trí cô cũng loạn lên. Nhưng biết làm sao được, vừa ôm hôn nồng nàn như vậy, nếu là con người, ai cũng sẽ sinh ra cảm giác khác biệt!
Đến trước cổng Diệp gia, Diệp Lâm Uyên vẫn ngập ngừng không muốn vào, cô không chịu buông tay Dương Dịch Xuyên, ánh mắt như thỏ con đáng thương sắp bị bỏ rơi, long lanh nhìn cậu.
Đêm đã khuya, bóng đèn đường chiếu những vệt dài trên mặt đường. Dương Dịch Xuyên nheo mắt nhìn chị gái nhỏ đang níu chặt lấy tay cậu, chỉ biết bất lực cười khổ. Cậu cũng không ngờ Diệp Lâm Uyên khi có bạn trai, lại dính người như vậy.
Dương Dịch Xuyên thở hắt ra một hơi, thấp giọng nói:
"Ngày mai sinh nhật của một người bạn... Đi cùng tôi không?"
Hai mắt Diệp Lâm Uyên sáng rực lên, giọng nói chứa đầy sự phấn kích: "Đi... Phải đi chứ! Không đi sao mà diễn được."
Dương Dịch Xuyên khẽ cười, hất hàm ra hiệu cho cô, "Vào nhà đi."
Vẻ mặt Diệp Lâm Uyên xụ xuống, rồi đột nhiên ngẩng mặt lên nhìn cậu như đang làm nũng. Cánh tay cô khẽ lay lay cánh tay cậu, ánh mắt long lanh chờ đợi.
Dương Dịch Xuyên nhíu mày nhìn cô. Bất giác cậu hiểu ra cô muốn gì, khóe miệng liền nhếch lên một nụ cười nhẹ, hàm ý có mấy phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-nhieu-thanh-nghien/3727820/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.