Phong Thiển cảm thấy rất phiền muộn, lấy chăn che kín mặt.
Bây giờ, cả người đều mềm nhũn...
Nếu biết trước sẽ có cảm giác như vậy thì cô sẽ... không để mảnh nhỏ hút máu.
Nhìn vào phản ứng của mảnh nhỏ, hình như chỉ có cô mới có thể cảm nhận được điều này, còn mảnh nhỏ thì không.
Haizz, thật không công bằng.
Vua Huyết tộc đang ở bên ngoài, ánh mắt của hắn lúc này rất là rối rắm, có chút đờ đẫn.
Máu vừa rồi rất ngọt, nhưng... có vẻ như cô ấy không thích bị hút.
Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, biết hình như mình đã làm sai, có chút luống cuống.
Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cô.
Mặt ngăn cách bởi một lớp chăn bông, áp vào đầu cô, giọng nói có chút mềm mại: "Thực xin lỗi..."
Giọng điệu nhận sai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Thiển bị che lấp trong chăn bông, nghe thấy giọng nói của mảnh nhỏ liền chớp chớp mắt, không nói gì.
Vua Huyết tộc nói tiếp: "Vậy từ nay tôi... sẽ không hút máu của em nữa."
Em...... Đừng tức giận nữa..."
Vua Huyết tộc rũ mắt xuống, khẽ cắn môi, trầm thấp nói.
Phong Thiển khựng lại, bàn tay nhỏ bé vén tấm chăn bông che mặt.
Chăn bông được kéo ra, chiếc cằm có chút lạnh lẽo của Vua Huyết tộc áp vào trán cô.
Phong Thiển dùng tay bóp chặt chăn bông, nhẹ nhàng nói: "Em không tức giận. Chỉ là... sau này có thể đừng cắn cổ nữa được không."
Bởi vì... cảm giác đó, thực sự rất xấu hổ.
Vẫn chỉ cô mới có thể cảm nhận được...
Vua Huyết tộc ngước mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/922750/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.