Phong Thiển trở về phòng liền bị Vua Huyết tộc ôm lấy.
Phong Thiển trong nháy mắt bối rối, mảnh nhỏ đáng yêu bỗng nhiên lại chủ động ôm cô như vậy có chút kỳ lạ.
"Bệ hạ?"
Phong Thiển nghi ngờ gọi.
Cằm của Vua Huyết tộc đặt lên vai cô, đôi mắt khẽ chớp, nhẹ nhàng nói: "Tôi đói rồi, Thiển Thiển."
Phong Thiển: "Hả?"
Không phải...
"Không phải bệ hạ sẽ không cảm thấy đói sao?"
Vua Huyết tộc nhẹ nhàng cọ cằm vào vai cô, thì thào nói: "Thiển Thiển rất ngọt, sẽ khiến tôi cảm thấy đói bụng."
Giọng điệu nghiêm túc.
Môi của hắn nhẹ nhàng cọ vào cổ cô.
Mùi máu ngọt ngào ngay lập tức bao quanh Vua Huyết tộc, đôi mắt màu tím nhạt của Y Lạc khẽ giật mình, răng nanh không nhịn được lộ ra.
Răng nanh nhẹ nhàng cọ vào làn da trắng ngần của cô.
Giọng nói trong trẻo của hắn có chút khàn khàn.
"Thiển Thiển, tôi có thể... cắn cổ em được không?"
"Tôi sẽ... nhẹ nhàng."
Giọng nói khó kìm nén.
Quá ngọt ngào, ngọt ngào đến nỗi khiến người ta không tự chủ được đến gần, bản tính của Huyết tộc trở nên khó kìm nén.
Rõ ràng trước nay chưa từng có khát vọng với máu người.
Nhưng từ khi nếm thử một chút liền không thể nào quên được vị ngọt ăn tủy tận xương đó.
Chỉ thuộc về... ngọt nhẹ.
Phong Thiển dừng lại một chút, trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng đành phải thỏa hiệp: "Được."
Có câu trả lời của cô, đôi mắt của Vua Huyết tộc dần trở nên sâu hơn.
Răng nanh tìm được vị trí thích hợp và từ từ xuyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-ha-nha-ta-co-chut-ngoan/922749/chuong-334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.