Tiểu lâu la run rẩy không dám tiến lên, vì thế nên hắn bị đá vào một bên giường.
"Ngươi không nghe ta nói sao? Nhanh lên!"
Hắn leo lên mép giường, mọi người xung quanh đang cười nói vui vẻ, giống như đang xem một vở kịch hay, đại ca ngồi trên chiếc ghế cách đó không xa, híp mắt chăm chú nhìn hắn.
Không thể nào, cậu run rẩy leo lên chiếc giường lớn.
Kỳ Trường Ức trong mắt đầy sương mù, hơi thở nóng rực trong lồng ng.ực, cổ áo trượt xuống dưới xương quai xanh, lộ ra vết cắn rõ ràng.
Mà tiểu gia hỏa vừa rồi còn kinh hãi, sau khi quay lưng về phía mọi người leo lên giường, sắc mặt đại biến, cau mày nhìn tiểu nhân nhi phía dưới.
Có vẻ như thuốc đang dần bắt đầu phát huy tác dụng.
Nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đỏ bừng kia, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Điện hạ."
Khi ý thức của Kỳ Trường Ức mơ hồ, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt xa lạ mà quen thuộc ở trên người mình, sao lại giống Bùi ca ca như vậy.
Kỳ Trường Ức bất bình nhăn mũi, nhỏ giọng kêu: "Bùi ca ca......"
"Ân, là ta."
Đúng vậy! Mặc dù khuôn mặt bị che đi nhưng giọng nói và giọng điệu là của Bùi ca ca! Hắn đến đón mình đấy à?
Kỳ Trường Ức vươn tay ôm cổ hắn, thân thể lành lạnh thật thoải mái, "Ta khó chịu quá, ta có phải bị bệnh không, sao lại nóng lạnh như vậy?"
Người trước mặt quả nhiên trên mặt đã dịch dung, mà người dưới lớp mặt nạ không ai khác chính là Bùi Tranh, hắn vào động, giết một thanh niên, lột mặt nạ, làm mặt nạ rồi dán nó trên khuôn mặt của mình.
Sau đó, hắn đã thận trọng trà trộn vào trong đám cướp, giả vờ nhân cơ hội tìm cách giải cứu Kỳ Trường Ức.
Thấy người trên giường nằm im ở đó hồi lâu không có động tĩnh, tên đại ca nhất thời sốt ruột thúc giục: "Lùi mòng mòng làm gì? Nếu còn ngây ngốc ở đó nữa, ta sẽ ném hai người các ngươi ra ngoài cho sói ăn!"
Bùi Tranh dùng giọng nhát gan rụt rè trả lời: "Đại ca, ta cũng là lần đầu tiên, còn có chút khẩn trương."
Mọi người xung quanh cười nói: "Ha ha ha ha, ngươi thật là tiểu hài tử may mắn, có được lần đầu tiên của một người tuyệt vời như vậy!"
Bùi Tranh vội vàng nói: "Vâng, vâng, cảm ơn đại huynh!"
Ánh mắt lại nhìn về phía tiểu nhân nhi, ánh mắt sáng như tơ, quần áo nửa mở, miệng hơi hé mở, bộ ng.ực nhỏ nhắn phập phồng liên tục.
Bùi Tranh cảm thấy khí huyết trong người càng lúc càng hỗn loạn, tiếng ồn ào bên tai hắn giờ phút này đã biến mất, tất cả những gì hắn có thể nhìn thấy là mỹ nhân kiều diễm trước mắt, ngón tay thon dài theo vạt áo màu trắng trượt vào.
Nhìn động tác hai người bọn họ thân thiết nóng bỏng, thanh âm kiều mị, trong mắt tràn đầy tơ máu run rẩy.
Những người khác trong phòng đều im lặng nuốt nước bọt, cố gắng kìm chế, đại ca cũng thấy miệng khô lưỡi khô, muốn ném tiểu lâu la trên giường thay vào đó là chính mình áp lên.
Nhưng vì cân nhắc an toàn, hắn vẫn quyết định chờ xem thân thể của tên nhóc kia có biểu hiện về bệnh trạng hay không, nếu không hắn có thể hưởng thụ việc này sau.
Tiểu mỹ nhân.
Lúc đó hắn sẽ lần lượt thử một số phương pháp mà Lão Thất đã nói.
Hạ th.ân thật sự nghẹn chịu không nổi nữa, đại ca đứng dậy đi ra ngoài, những người khác cũng đi theo, cửa khóa lại, cử mấy người canh cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai người trần như nhộng, Bùi Tranh biết tối nay dù ở đây xảy ra chuyện gì cũng sẽ không có người đi vào, vì vậy hắn tháo mặt nạ dịch dung trên mặt xuống.
Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn đã có một tầng mồ hôi mỏng, Bùi Tranh hốc mắt hơi đỏ lên, chứng tỏ hắn đã nhịn rất khổ cực.
"Điện hạ, tiểu điện hạ, Ức nhi, Ức nhi..."
Bùi Tranh thì thầm vào tai Kỳ Trường Ức, khiến cơ thể tiểu nhân nhi khẽ run lên.
Viên thuốc này không biết từ đâu mà ra, tác dụng của thuốc cực kỳ khó hết, thân nhiệt Kỳ Trường Ức càng ngày càng cao, xem ra cũng không còn cách nào khác để hắn cảm thấy dễ chịu hơn.
"Bùi ca ca, ta khó chịu chết mất." Kỳ Trường Ức thở phì phò, vô thức li3m môi, nhưng hắn không biết, biểu cảm như vậy mới là quyến rũ nhất.
Tâm trí Bùi Tranh nổ tung cơ thể của hắn nhào lên phía trên...
(Một ngàn ba trăm chữ bỏ đây, đọc với tôi: Thịnh vượng, dân chủ, văn minh và hài hòa)
Thật lâu sau, trong phòng rốt cục trở nên yên tĩnh, thủ vệ ở cửa cũng chạy tới báo cáo tình hình.
Kỳ Trường Ức mơ màng nằm trên ngực Bùi Tranh, ngủ trằn trọc, nhích tới nhích lui.
Tuy rằng không làm đến bước cuối cùng, nhưng vẫn khiến Bùi Tranh cảm thấy vui vẻ.
Hắn ôm tiểu nhân nhi mệt mỏi ngủ một lúc.
Khi mở mắt ra lần nữa, toàn bộ hang động yên tĩnh tối đen như mực, ngoại trừ những người gác đêm, những người khác đều đang ngủ.
Đến lúc rồi.
Bùi Tranh đứng dậy mặc quần áo, ném mặt nạ dịch dung đi, sau đó lấy một ít váy áo bị rách mặc lại cho tiểu nhân nhi, đáng tiếc chút váy áo đó không che được hết thân thể của hắn, nên đành quấn lại.
Sau khi quấn như vậy, tiểu nhân nhi nằm trên giường vẫn ngủ, miệng chu ra ra, Bùi Tranh hôn lên môi hắn.
"Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta."
Lặng lẽ đi ra ngoài và khóa cửa lại.
Nhặt lên một thanh đao, Bùi Tranh đi đến từng phòng trong bóng tối và cắt cổ những tên cướp đang ngủ, khiến chúng bị sặc máu đến chết trước khi kịp kêu lên.
Sau khi giết gần một nửa số cướp, một số người thức dậy vào ban đêm phát hiện Bùi Tranh đang đi lại một cách đáng ngờ, nhìn rõ thanh đao sáng loáng trong tay hắn, lập tức hét lớn.
Mặc dù thanh đao của Bùi Tranh đã đâm vào tim tên cướp kia, nhưng nó vẫn đánh thức những người khác.
Trong hang đột nhiên sáng rực, những người còn lại khi nghe thấy động tĩnh liền caafm đao xông động thủ, nhưng hầu hết bọn chúng đều bị giết sạch.
Đại ca tức giận nhìn Bùi Tranh đang ở giữa, mũi dao trong tay vẫn đang chảy máu, trong mắt lộ vẻ âm trầm đáng sợ.
"Ngươi là ai? Dám một mình xông vào lãnh địa của Lão Tử, giết người của Lão Tử! Ngươi biết ta là ai sao!"
Bùi Tranh im lặng nhìn không nói, vung dao chém đôi một người bên cạnh.
Mọi người hét lên một tiếng, cùng nhau lao về phía trước, máu thịt trong nháy mắt bay tứ tung trên mặt đất, hai mắt Bùi Tranh đỏ bừng, máu nóng bắn tung tóe lên vách động.
Những tên cướp này thực sự thân thủ bất phàm, nhưng hẳn nhiên là Bùi Tranh thậm chí còn khó lường hơn.
Sau khi một tên lâu la cuối cùng bị giết bởi Bùi Tranh thì một chút ánh sáng từ bên ngoài hang động phát ra, trời đã sáng.
Máu tươi khắp người, hắn từng bước một hướng về phía tên cướp đang sợ hãi cách đó không xa, mũi đao trượt trên mặt đất, lưu lại một đạo vết máu uốn lượn.
Đao giơ cao, đang muốn chặt đầu thủ lĩnh, một mũi tên từ cửa động bay tới, Bùi Tranh quay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn cửa động. Các lính canh mặc áo giáp lần lượt tiến vào và xếp hàng trong hang, theo sát là Triệu Lệ Đường, A Mộc Lặc và những người khác.
Sau khi quân đội đánh bại được bọn cướp, họ phát hiện ra Bùi Tranh và Kỳ Trường Ức đã mất tích nên đã tìm kiếm khắp nơi suốt đêm, không ngờ những tên cướp bị bắt lại cố tình chỉ sai đường, khiến mọi người phải trì hoãn rất nhiều lần trong việc tìm kiếm họ..
"Những người này là Giang Dương thổ phỉ bị triều đình truy nã mấy năm nay, phạm đủ loại tội ác, đốt phá giết người, cướp bóc, để thủ lĩnh của bọn chúng sống, giao cho quan phủ." Triệu Lệ Đường nói.
Toàn thân Bùi Tranh bị bao phủ bởi sự âm trầm tàn nhẫn, hắn vẫn muốn chặt đứt đầu tên thủ lĩnh.
Triệu Lệ Đường giơ cánh tay của mình lên chặn lại, trầm giọng nói: "Hắn ta chết như thế này thì quá tiện nghi cho hắn. Hắn nhất định sẽ bị tra tấn và bị diễu phố, sau đó sẽ bị tra tấn từ từ cho đến chết." Đây là lần đầu tiên Bùi Tranh đồng ý với đề nghị của Triệu Lập Đường, chĩa mũi thanh đao rạch lên người tên thủ lĩnh vài đường da tróc thịt bong, sau khi bị xé toạc da thịt, lạnh giọng nói: "Lôi xuống." Tên thủ lĩnh đã biết hắn sẽ không thể trốn thoát được nữa, khuôn mặt nhợt nhạt như tro tàn.
Giang Du Bạch vốn đứng ở cuối hàng, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bùi Tranh hắn vội vàng tiến lên.
Hang động tràn ngập mùi máu, đặc biệt là trên người Bùi Tranh.
"Bùi đại nhân, ngươi bị thương, đi theo ta băng bó."
Lúc này những người khác mới nhìn thấy hắc bào trên người Bùi Tranh dường như nặng hơn một chút, dưới vạt áo chảy ra máu tươi.
Bùi Tranh thậm chí không cau mày trước mặt mọi người, hắn bước qua từng lớp xác chết, xoay người đi đến căn phòng khóa kín, đá tung cánh cửa đóng chặt, ôm lấy "nhộng tằm" hình người đi ra, vẫn còn vài góc váy bị rách lộ ra khỏi chăn, màu đỏ tươi rất bắt mắt.
Mọi người lập tức biết "bông tằm" chính là Cửu hoàng tử điện hạ.
Bùi Tranh ôm hắn trên tay đi ra khỏi hang, leo lên xe ngựa đậu ở cửa hang.
Dưới lệnh của Triệu Lệ Đường, những thị vệ khác bắt đầu lôi xác chết ra khỏi hang và xử lý chúng, sau khi xử lý xong mọi việc, ngoại trừ bị mất đi một vài tên thị vệ và ngựa, những cống phẩm còn lại vẫn còn nguyên vẹn.
Không chần chừ thêm nữa, đoàn người trở lại như cũ và tiếp tục lên đường.
Sau khi Bùi Tranh đặt tiểu nhân nhi lên đệm mềm, thấy hắn vẫn ngủ không có dấu hiệu tỉnh lại, vì thế vội vàng gọi Giang Du Bạch lên xe ngựa để kiểm tra.
Giang Du Bạch bắt mạch, cau mày nói: "Điện hạ ăn phải thứ gì không rõ lai lịch sao? Thuốc tác dụng quá mạnh, mặc dù đã triệt tiêu được một chút, nhưng vẫn là làm thân thể tổn thương, phải nghỉ ngơi mấy ngày để giải độc. "
Sau khi cho Kỳ Trường Ức uống một viên thanh nhiệt tiêu hỏa, Giang Du Bạch nhìn Bùi Tranh nói: "Bùi đại nhân mùi máu trên người ngươi nồng nặc quá."
Vừa nói Giang Du Bạch vừa đưa tay vén ống tay áo của Bùi Tranh lên, vết dao trên cánh tay sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu đông đặc cả thịt lẫn áo, khi hắn kéo ra thì máu tươi chảy ròng ròng ra ngoài.
Giang Du Bạch rắc một chút thuốc bột lên vết thương của hắn, nhưng hắn như không có cảm giác, chỉ là nhắm mắt lại nhìn tiểu nhân nhi, không nói gì.
"Ai, đừng lo lắng quá, ngủ một giấc sẽ tỉnh." Giang Du Bạch nói xong, chỉnh lại quần áo cho hắn xong liền xuống xe ngựa.
Khi chiếc xe lắc lư về phía trước, Bùi Tranh ngồi sang một bên và từ từ nhắm mắt lại.
Trong mơ hắn bị một bàn tay nhỏ bé mềm mại chạm vào cằm, hắn đưa tay ra nắm lấy, cảm giác ấm áp vô cùng chân thật, hai mắt hắn mở ra khe hở.
Đôi mắt của tiểu nhân nhi đang nằm trước mặt sáng lên nhu nhu hô: "Bùi ca ca, ngươi tỉnh rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]