Chương trước
Chương sau
"Ngươi còn đau không?"

Kỳ Trường Ức lắc đầu, "Không khó chịu nữa."

Hắn tựa hồ nghiêm túc nhớ lại, nhưng lại không nhớ rõ tối hôm qua phát sinh chuyện gì, "Bùi ca ca, đám người xấu kia bị đánh đuổi đi rồi sao? Chúng ta chạy trốn được rồi a?"

"Ừ!"

"Tối hôm qua, tối hôm qua, ta chỉ nhớ nghe được thanh âm của ngươi, lại nhìn không rõ mặt, sau đó, cái gì cũng không nhớ rõ."

"Ừ!"

"Bùi ca ca, sao sắc mặt ngươi xấu như vậy, có phải ngươi không khỏe?"

Vừa nói, bàn tay nhỏ bé vừa định chạm vào trán Bùi Tranh, lại đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Kỳ Trường Ức tựa hồ nghĩ tới cái gì chậm rãi thu tay lại, ánh sáng trong mắt ảm đạm lại.

"Bùi ca ca, chi bằng bằng kêu Giang thái y tới xem ngươi một chút."

Bùi Tranh biết hắn đang suy nghĩ cái gì, "Làm sao, hiện tại biết né tránh sao? Tối hôm qua ngươi không có như vậy."

Bùi Tranh thấp giọng nói: "Sự tình thân mật chúng ta đều làm qua, nếu như điện hạ quên ta có thể giúp ngươi nhớ lại."

— Chậm rãi đưa một tay xuống dưới chăn, thân thể Kỳ Trường Ức đột nhiên cứng đờ, động đậy vài cái, dưới thân đột nhiên đau nhức khiến hắn rê.n rỉ.

Sao, bên trong mông đau quá.

Kỳ Trường Ức không dám động nữa, hốc mắt đỏ hoe: "Bùi ca ca, hình như ta bị thương."

Bùi Tranh kiểm tra cau mày hỏi: "Bị thương ở đâu?"

"Ta, ta..." Kỳ Trường Ức cực kỳ xấu hổ thanh âm nhỏ giọng nói: "Trong mông đau a..."

Bùi Tranh cảm thấy yên lòng, và vỗ nhẹ vào chăn, "Không sao."

Thấy tiểu nhân nhi vẫn còn lo lắng và sợ hãi, Bùi Tranh cúi xuống thì thầm vào tai hắn, tiểu nhân nhỉ hiểu ra một chút, và khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

"Hả? Chúng ta thực sự, làm chuyện như vậy a? Ta, ta..."

Bởi vì trước đây đã tận mắt chứng kiến, còn có mẫu thân cũng đã dạy dỗ ta một chút.

Kỳ Trường Ức chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài, dáng vẻ vô cùng bi thương, mặc dù thân thể đau nhức nhưng vẫn cố gắng ngồi dậy.

Bùi Tranh lau nước mắt cho hắn.

"Còn chưa đã gặp phu quân, sao có thể làm loại chuyện này với Bùi ca ca? Ta không có tư cách đi hòa than nữa sao? Ta đã..."

Nhìn thấy nước mắt tiểu nhân nhi càng ngày càng rơi xuống nhiều, lúc ở trong sơn động hắn rất sợ hãi, nhưng không có khóc thảm thiết như vậy.

Bùi Tranh ôm hắn vào lòng, nhẹ giọng an ủi: "Được rồi, đừng khóc nữa, có ta ở đây, không ai dám làm gì ngươi."

Kỳ Trường Ức ngẩng đầu lên, giống như đã hạ quyết tâm, "Bùi ca ca, ta, ta không muốn đi hòa thân."

Bùi Tranh dừng lại.

Tiểu nhân nhi khóc nức nở: "Ta không muốn rời xa phụ hoàng, ta không muốn đến chỗ Man tộc. Ta không biết ai ở chỗ đó, ta không quen thủ lĩnh của Man tộc. Ta không biết hắn, cũng không muốn cưới hắn."

Kỳ Trường Ức vòng tay qua eo Bùi Tranh, vùi mặt vào ngực hắn.

"Bùi ca ca, ta cũng không muốn rời xa ngươi, cầu xin ngươi, ngươi đưa ta trở về đi, ta không muốn đi hòa thân, ta không muốn đi..."

Đè ném lâu như vậy, Kỳ Trường Ức mới dám lấy hết can đảm mở miệng nói với Bùi Tranh.

Mà vừa rồi Bùi Tranh còn ôm hắn dỗ dành, không nói một lời, chỉ là vuốt tóc hắn một cái, để cho nước mắt của tiểu nhân nhi thấm ướt y phục của hắn.

Kỳ Trường Ức khóc đến mệt mỏi, cuối cùng mới chậm rãi bình tĩnh lại, vẫn ôm Bùi Tranh không buông.

Thấy hắn trầm mặc, Bùi Tranh thấp giọng nói: "Ta đưa ngươi trở về, nhưng không phải bây giờ, ngoan ngoãn đi, ta đi cùng ngươi được không?"

Kỳ Trường Ức ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên: "Thật ư, ngươi nói sẽ giữ lời."

Bùi Tranh gật đầu, "Sẽ giữ lời."

"Vậy thì, móc tay."

Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn móc những ngón tay mảnh khảnh.

Kỳ Trường Ức nhìn thấy miếng gạc trắng dưới ống tay áo của Bùi Tranh, lo lắng hỏi: "Bùi ca ca, cánh tay của ngươi bị sao vậy? Có phải bị thương không? Để ta xem một chút."

Vừa nói, hắn vừa kéo tay áo Bùi Tranh lên, cảnh giác nhìn.

"Ta không sao."

"Ai nói, ngươi chảy rất nhiều máu, nhất định rất đau, ta giúp ngươi hết đau."

Tiểu nhân nhi mím miệng khẽ thở vào miếng băng gạc, khóe mắt vẫn còn đỏ hoe vì vừa mới khóc.

Bùi Trnh giơ tay lên nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, như thể hắn mới là người đã bị thương.

Trước đây hắn đã nhiều lần bị thương, mấy lần suýt chút nữa mất mạng, nhưng chưa từng có người hỏi Bùi Tranh có đau hay không, cũng chưa từng có người thật sự quan tâm hắn.

Những quan tâm săn sóc đó cuối cùng đều là giả dối.

Người duy nhất cảm thấy có lỗi với hắn, quan tâm hắn dường như chỉ có tiểu ngốc tử này.

Cho dù mục đích ban đầu của mình khi tiếp cận hắn là gì đi chăng nữa thì hiện tại chính mình thực sự không muốn từ bỏ hắn.

Theo kế hoạch ban đầu là chỉ cần mình có thể thoát thân là được, nhưng bây giờ Bùi Tranh lại muốn đem theo tiểu ngốc tử này nguyên vẹn trở về.

Đoàn người đi hơn một tháng mới đến lãnh thổ của người Man tộc.

Nơi đây là một sa mạc hoang vu rộng lớn, chỉ có một mảnh nhỏ diện tích là ốc đảo thích hợp cho con người sinh sống.

Mặc dù dân số ít hơn nhiều so với Thiên triều, nhưng những người ở đây đều mạnh mẽ, dũng cảm và thiện chiến, đặc biệt là giỏi cưỡi ngựa và bắn cung, trong những năm gần đây, họ thường xuyên xâm chiếm biên giới của Thiên triều, gây chiến tranh liên miên ở biên giới.

Thủ lĩnh của Man tộc là A Tô Nhiễm, chính là chú của A Mộc Lặc, chỉ nghe đồn rằng hai chú cháu bên ngoài ôn hòa, nhưng bên trong lại ngấm ngầm đấu đá.

Sau khi đội quânThiên triều tiến vào thủ đô của Man tộc, A Tô Nhiễm đã phái người đón tiếp và sắp xếp chỗ ở một cách thỏa đáng.

Kỳ Trường Ức trực tiếp bị đưa đến nơi ở của A Tô Nhiễm, tạm thời ổn định chỗ ở sau đó chuẩn bị tổ chức đại hôn vào ngày mai, Thừa Phong cũng làm theo lời Bùi Tranh.

Trong khi đó, Bùi Tranh, Triệu Lệ Đường và những người khác bước vào sảnh chính cùng với những người hầu cận của họ, và gặp thủ lĩnh Man tộc A Tô Nhiễm.

Kỳ Trường Ức mặc một bộ quần áo mới tinh, sau khi tiến vào lãnh địa của người Man tộc, hắn liền đổi lại trang phục của nam nhân, nhưng bản thân hắn lại nửa thanh thuần nửa yêu diễm, cho nên khó tránh khỏi có chút giống nữ nhân.

Tẩm cung này kém xa so với ở Thiên triều, nhưng cách bài trí lại có phần mạnh mẽ kỳ lạ, khiến Kỳ Trường Ức cảm thấy rất tò mò.

Sau khi được đưa vào trong hắn ngoan ngoãn ngồi trên ghế, cầm lấy quần áo và nhìn xung quanh.

"Điện hạ." Lý Ngọc ở bên cạnh nói: "Vừa rồi có người mang tới một ít sữa dê tươi, ngài có muốn nếm thử không?"

Kỳ Trường Ức gật đầu, bưng chiếc cốc màu trắng uống một ngụm, mùi thơm xộc vào miệng khiến hắn nhíu mày thật chặt, uống mấy ngụm nước để át mùi.

"Ta không muốn uống, ngươi uống đi."

Lý Ngọc do dự một chút vì không quen mùi vị nên cũng đặt cái chén xuống.

"Tiểu Ngọc Tử, ngươi cảm thấy Bùi ca ca với đám người hiện tại đang làm cái gì?"

"Ta nghĩ họ thảo luận về hôn lễ của thủ lĩnh Man tộc vào ngày mai."

Kỳ Trường Ức nghe xong lời này, cúi đầu không nói nữa.

Lý Ngọc biết hắn vạn phần không cam lòng nên chỉ có thể yên lặng ở bên cạnh hắn, không biết nên an ủi hắn như thế nào.

Cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, A Mộc Lặc cùng vài người hầu đi vào.

"Tiểu tử, đói bụng không? Ta mang đồ ăn ngon đến cho ngươi."

Những người hầu đặt thức ăn xuống rồi lần lượt đi ra ngoài.

Kỳ Trường Ức ngẩng đầu nhìn A Mộc Lặc, bất mãn nói: "Cám ơn A Mộc Lặc, ta chưa muốn ăn."

A Mộc Lặc đi tới ngồi xuống, "Mấy ngày nay ngươi ăn không nhiều a, làm sao vậy, không hợp khẩu vị?"

Kỳ Trường Ức lắc đầu, vẫn cúi đầu như không muốn nói.

A Mộc Lặc không ép buộc hắn, "Được rồi, đồ ăn để lại cho ngươi, ngươi muốn ăn thì ăn, đêm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn có việc."

Lý Ngọc tiễn A Mộc Lặc đi ra ngoài, bên ngoài trời đã tối, yến tiệc trong chính điện hẳn đã kết thúc.

Ngồi trong chốc lát, mấy người hầu bưng nước nóng cùng quần áo tới, Lý Ngọc chờ Kỳ Trường Ức thay quần áo nghỉ ngơi.

Nằm trên giường đắp chăn dày, mặc dù cơ thể rất ấm áp nhưng trong lòng Kỳ Trường Ức lại cảm thấy rất bất an.

Hắn nghĩ ngợi, trở mình mấy lần cũng không ngủ được, lúc này mới mở mắt ra nhìn Thừa Phong đứng sừng sững ngoài cửa.

Hắn đứng lâu như vậy, không mệt sao?

Trước kia Bùi ca ca luôn mang theo Thừa Phong bên người, hiện tại lại để cho hắn đi theo mình chẳng lẽ là vì bảo vệ mình sao?

Đang nhìn, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Thừa Phong, chắp tay sau lưng nói gì đó với Thừa Phong, sau đó đi đến cửa đại sảnh, đứng yên tại chỗ.

Kỳ Trường Ức hai mắt sáng lên, là Bùi ca ca!

Hắn nhanh chóng nhắm mắt giả vờ ngủ, định rằng khi Bùi ca ca bước vào sẽ bất ngờ giật mình.

Nhưng đợi mãi cũng không thấy tiếng đẩy cửa, Kỳ Trường Ức khẽ mở mắt ra, bóng người ở cửa đã biến mất.

Kỳ Trường Ức vén chăn, từ trên giường nhảy xuống, chân trần chạy tới trước cửa, mở cửa nhìn trái nhìn phải hồi lâu, xác định Bùi Tranh đã rời đi trong mắt hiện lên vẻ thất vọng sâu sắc.

Thừa Phong sửng sốt nhìn tiểu nhân nhi đột nhiên chạy ra, "Điện hạ, muộn như vậy sao còn thức?"

"A Phong, vừa rồi Bùi ca ca có đến đây đúng không? Tại sao hắn không vào gặp ta?"

Sự thất vọng trong giọng nói không thể che giấu được.

Thừa Phong nhìn thấy Kỳ Trường Ức đi chân trần, vội vàng nói: "Điện hạ, tối nay chủ tử có việc quan trọng, không thể chậm trễ, cho nên ta còn chưa kịp gặp người liền rời đi, người mau vào nhà đi."

"Ồ."

Kỳ Trường Ức xoay người đóng cửa lại, từng bước một đi về phía giường, ngoan ngoãn nằm xuống.

Bùi ca ca nói rằng hắn sẽ đưa mình trở về, mình phải tin hắn.

Tin hắn.

Nghĩ đến đây Kỳ Trường Ức trong lòng vẫn còn có chút buồn bực, kéo chăn che mắt, mê man chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lý Ngọc vội vàng đánh thức hắn.

Kỳ Trường Ức vẫn còn buồn ngủ, được bao quanh bởi một nhóm người, bắt đầu thay quần áo.

Không giống như trong hoàng cung của Thiên triều, lần này hắn mặc trang phục dân tộc Man tộc độc nhất vô nhị, mái tóc đen nhánh một phần xõa ra phía sau, trên đầu đội một chiếc mũ thêu mây kiết tường đủ màu sắc, tay áo hình móng ngựa.

Màu sắc của cơ thể vẫn chủ yếu là màu đỏ, khiến tiểu nhân nhi trông thanh lịch, nhanh nhẹn và chói mắt.

Trước hôn lễ chính thức của thủ lĩnh Man tộc, sẽ có nghi lễ tế trời, được tổ chức trong cung, tộc trưởng của tất cả các bộ lạc nhỏ sẽ đến tham gia.

Khi Kỳ Trường Ức được dẫn vào cung, trong sảnh lộng lẫy nguy nga đã chật kín người, vừa thấy có người tới tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa, nhất định phải nhìn kỹ một chút, vị hoàng tử từ trên trời này trông như thế nào?.

Man tộc phong tục phóng khoáng, thu nam nhân làm thê thiếp cũng không có gì lạ.

Nhưng loại người không vấy bẩn bụi trần, mày mắt mắt có nét quyến rũ tự nhiên, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người có mặt.

Kỳ Trường Ức cẩn thận đi theo những người hầu, đi từ cửa vào sảnh chính, và chậm rãi chào thủ lĩnh A Tô Nhiễm đang ngồi ngay phía trên.

A Tu Nhiễm râu quai nón, nhìn qua có chút dữ tợn, Kỳ Trường Ức liếc mắt một cái cũng không dám nhìn lại, ánh mắt liền đụng phải Bùi Tranh ngồi ở bên cạnh.

Cầm ly rượu, Bùi Tranh lấy tay che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt híp lạnh lùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.