Vương đạo không cho cậu con đường phản bác: "Cháu nhập diễn quá sâu, Lâm Hi."
Giản Lâm đại khái có thể đoán được toàn bộ logic của Giản Lai:
Maybach, xe sang, màu đen, cửa sổ xe dán màng đen, không thể là con gái lài.
Không phải con gái thì sẽ là một người đàn ông.
Ra ra vào vào nhưng không thể tra đến một chút manh mối, điều đó chứng tỏ đối phương là người có lai lịch lớn, có thể là một ông chủ lớn, hoặc là một phú nhị đại.
Rất có tiền, có thể vung tay ra 1 tỷ, một là phú nhị đại, còn không thì nếu là ông chủ vừa có tiền tại vừa có địa vị như vậy hầu hết là đã lớn tuổi.
Lớn tuổi rồi thì dựa vào cái gì để thiếu niên có thể cam tâm tình nguyện ở bên cạnh? Ngoại trừ sắp chết, kế thừa di sản, còn có thể là cái gì?
Giản Lâm thiếu chút nữa tự chọc mình cười ngả nghiêng, một bên nghĩ một bên nằm trên người Phương Lạc Bắc giơ di động ánh mắt ý bảo: Già rồi? Ông ta?
Phương Lạc Bắc nằm ở trên sô pha, dở khóc dở cười, cười đến bả vai không ngừng rung.
Giản Lai ở di động kia đầu nghe được thanh âm của Giản Lâm: "Vậy mà em còn cười!?"
Giản Lâm cười đến di động cũng cầm không vững, dựa cả người vào Phương Lạc Bắc, vừa cười vừa nói: "Anh, 1 tỷ là em đùa đó." Lại nói: "Cả đoàn phim của em chỉ có một người lớn tuổi duy nhất, đó là đạo diễn."
Giản Lai cũng ý thức được suy đoán của bản thân quá mức khoa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-gia/1302763/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.