Chương trước
Chương sau
Đến tận nửa đêm, Trần Mục Dương mới chịu về nhà.

Bật đèn, anh mới phát hiện ra một dáng người nhỏ gầy đang cuộn mình trên sopha.

Tô Cách đang mơ màng ngủ, Trần Mục Dương đột nhiên mở đèn khiến cậu tỉnh luôn.

Cậu vội vàng đứng dậy: “Anh về rồi?”

Anh lại giống như không nhìn thấy cậu, bật điều hòa, bắt đầu cởi quần áo.

Tô Cách đứng sau lưng anh, cẩn thận muốn vươn tay nhưng lại sợ người kia sẽ đẩy mình ra. Cuối cùng vẫn là dũng cảm xông lên ôm chặt thắt lưng Trần Mục Dương, chặn lại mọi hành động của anh.

Ai ngờ Trần Mục Dương cũng không làm gì, đứng yên tại chỗ, cứ thể để cậu ôm.

Mà vừa nãy cậu dùng lực quá lớn, ngực va mạnh vào tấm lưng rắn chắc của ai kia, thiếu chút nữa phun ra một búng máu, nén cơn ho, cố gắng tạo dựng bầu không khí tốt đẹp một chút.

“Buông tay!” Anh không động đậy, chỉ lạnh lùng ra lệnh.

“Em không buông! Trần Mục Dương! Em không muốn chia tay!”

“Người có suy nghĩ ấy là em đi?” Giọng nói của Trần Mục Dương có chút thản nhiên cùng châm chọc.

“Không không! Em không muốn! Em chỉ là… Trần Mục Dương, anh không thể nhân lúc em đánh rắm, rất thối, nhưng vẫn cố đợi cho nó không còn mùi trong không khí nữa sao?” Cậu cẩn thận hỏi anh.

Trần Mục Dương bị cái ví dụ của cậu làm cho vừa bực vừa buồn cười, mắng: “Tô Cách! Cơm có thể ăn bậy! Nhưng rắm thì không thể đánh lung tung!”

“Em biết, em biết! Lần sau em sẽ không nói vớ vẩn nữa!” Tô Cách giơ tay cam đoan.

Trần Mục Dương chậm rãi xoay người, nhìn cậu, qua nửa ngày mới chậm rãi hỏi: “Em không về trường?”

“Hả?” Tô Cách một lòng nghĩ về vấn đề của hai người thì còn tâm tư nào nghĩ tới trường với chả lớp. Hiện tại anh đã tha cho cậu, thì khỏi đi!

“Bây giờ muộn lắm rồi! Anh lại cho em ở ké một hôm, mai em về!” Cậu xoắn tay thành chữ thập nài nỉ.

Anh nhìn Tô Cách cả nửa ngày mới xoay người qua chỗ khác tiếp tục cởi đồ, Tô Cách liền hiểu là đồng ý rồi!

Vui mừng ngồi xuống sopha, cậu mới nhớ ra một vấn đề: “Phải rồi! Đạo diễn bảo khi nào chúng ta rảnh thì đến chỗ ổng thu nhạc phim đó!”

Trần Mục Dương rõ ràng mất hứng nhưng vẫn chậm rãi: “Ừ.” một tiếng.

“Trần Mục Dương à, em nghe nói anh hát rất hay, bây giờ hát một bài cho em nghe được không? Để em giám định cho?” Tô Cách hưng trí bừng bừng nhìn anh.

“Tô Cách!”

“Dạ?”

“Em đừng bắt anh đuổi em ra ngoài.”

“A…”

Trần Mục Dương tắm xong, Tô Cách nằm trên sopha ngoài phòng khách xem “Hải miên cục cưng” trên TV, cười sặc sụa.

Anh một bên lau đầu, một bên ngồi xuống bên cạn h: “Không ngờ chỉ số thông minh của em chỉ được có chừng đó?”

“Ai nói người trưởng thành không được xem phim hoạt hình chứ? Chẳng lẽ người trưởng thành không ăn cơm, mặc quần áo?” Tô Cách vẫn nhìn chằm chằm TV, mồm luyến thoắng phản bác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.