“Cái gì vậy?” Cơn giận Trần Mĩ Linh chưa tiêu, hoặc nói đúng hơn là vẫn luôn cáu giận.
“Người của cháu, cô tốt nhất nên khách khí một chút.” Trần Mục Dương không dài dòng, rõ ràng đáp.
“Người của cháu? Trần Mục Dương, rốt cuộc cháu cũng chịu thừa nhận rồi! Mà cháu đã từng nghĩ tới cậu ta cũng là đàn ông chưa? Trần Mục Dương, đến cuối cùng cháu lại tìm một đứa con trai.” Trần Mĩ Linh cực kỳ vui sướng khi nhìn thấy người khác gặp hoạ.
“Tốt nhất là cô nên biết điều gì có thể nói, cái gì không.”
“Sao nào? Cô là cô của cháu, chẳng lẽ không thể nói chuyện của cháu mình?” Cô một chút cũng không sợ, dù sao cũng là người một nhà, trình độ biến thái đương nhiên tám lạng nửa cân.
“Nhà cháu còn đi theo cáo trạng?”
“Nếu là ‘cáo trạng’ thì cháu còn có thể thoải mái một chút.” Anh khinh bỉ đáp.
“Trần Mục Dương, có lúc cô thực sự không hiểu, vì sao lại không tìm người khác mà nhất định phải là nam? Lại còn bình thường, cái chính là ngốc không chữa được vậy?” Trần Mĩ Linh chê Tô Cách đến không còn điểm nào.
“Chuyện của cháu không đến phiên cô nhiều lời.” Trần Mục Dương không muốn nhiều lời nữa: “Sắp tới Tô Cách sẽ nhận một vai diễn mới, cô là quản lý của em ấy, cô nên đến đoàn làm phim bàn bạc cụ thể công việc.”
Nói xong, Trần Mục Dương định cúp điện thoại.
Trần Mĩ Linh ở đầu kia sốt ruột gào lên: “Trần Mục Dương! Cháu có nghĩ tới lúc bố mẹ biết chuyện thì sẽ ra sao không?”
“Nếu đã chọn em ấy, cháu sẽ không hối hận.” Trần Mục Dương nói xong, cúp điện thoại cái rụp.
Tô Cách và Dương Dương mãi mới chạy đến được phòng học trong thời gian yêu cầu. Trên thực tế, sinh viên tham gia cũng không nhiều, rất nhiều người kêu mình có việc, đến trường quay, không thể đi họp lớp.
Chủ nhiệm lớp tỏ ra rất thông cảm, không nói gì cả.
Nhưng đối với những sinh viên tới thì rất răn dạy cùng lên lớp, căn bản là vì toàn những đứa không có việc gì tử tế hết.
Dương Dương lén lút ghé vào tai Tô Cách bảo: “Sớm biết vậy thì chúng ta cũng nói là có việc cho rồi, đỡ bị nghe ổng lải nhải.”
“Dương Dương! Em đang thì thầm cái gì vậy?” Lỗ tai của chủ nhiệm lớp quả thực rất thính.
“Cho dù sau này các em nhận được kịch bản phim đi chăng nữa, nhưng tôi xin được nói rằng, cho dù có ra ngoài tích góp kinh nghiệm thì cũng không thể nào bằng bài học chuyên ngành trên ghế nhà trường. Chương trình học cũng vô cùng trọng yếu, vô cùng hệ thống, cẩn thận dạy dỗ các em để trở thành một diễn viên vừa giỏi vừa có tâm mà không bị những hào nhoáng nhất thời, sự yêu mến của fan quên đi mất mục tiêu ban đầu!” Chủ nhiệm lớp nói đến nghiện, bắt đầu loạn ngôn, mặt đỏ bừng: “Diễn viên bây giờ cần nhất là phải có một bằng cấp thật tốt. Lăn lộn nhiều năm hút fan vô số nhưng vẫn chỉ là cái bình hoa, cuối cùng sẽ có người kéo đầu cậu ta xuống rồi đưa người khác lên!”
“…” Tô Cách cũng là cạn lời bìnhh.
Rốt cuộc chờ chủ nhiệm lớp kết thúc bài điếu văn, Tô Cách và Dương Dương mềm nhũn ra khỏi lớp.
“Này đi canteen ăn cơm không? Tớ chết đói rồi này!” Dương Dương đề nghị.
Tô Cách đang định phụ hoạ thì tin nhắn được gửi tới: “Xong rồi thì đến đây.”
Trần Mục Dương gửi.
“Xin lỗi, tớ có chút việc, lần sau cùng đi nhé!” Cậu vỗ vỗ vai Dương Dương, xoay người bỏ chạy.
Dương Dương nhìn bóng dáng vội vã của cậu, hét lên: “Cái cậu này! Chạy nhanh như thỏ vậy! Chắc chắn là có bạn gái rồi!”
Trương Tiêu Nhiên nghênh ngang đi tới, thấy Tô Cách chạy qua chỗ mình, đang định chào hỏi thì cậu chạy vụt đi, không thèm nhìn hắn.
Nghe Dương Dương hét như thế, nét mặt Trương Tiêu Nhiên lập tức trở nên phức tạp.
Tô Cách vừa chạy vừa gọi cho Trần Mục Dương: “Trưa nay anh muốn ăn gì?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]