Bà Tô cẩn thận lựa từng bộ quần áo cho Tô Cách cùng Trần Mục Dương thử.
Với Trần Mục Dương thì khỏi phải nói, bộ nào mặc lên người cũng như mắc treo quần áo. Còn Tô Cách sau khoảng thời gian ngấm máu nghệ thuật cũng đã có chút khí chất.
Dù không cao lắm, nhưng dáng gầy thẳng, cũng là một cái móc áo không thua kém.
Nhân viên không thấy rõ mặt Tô Cách cùng Trần Mục Dương, nhưng vẫn rất chuyên nghiệp khen ngợi: “Con trai của quý bà này dáng người đẹp quá, mặc bộ nào cũng hợp? Trước giờ tôi chưa gặp vị khách nào mặc đồ của chúng tôi đẹp đến vậy!”
Bà được nịnh đến lòng nở hoa, ngân sách tự nhiên biến thành không giới hạn, ví dần xẹp xuống.
Tô Cách có chút tiếc tiền, mẹ dành hết số tiền này sắm sửa cho bản thân cậu sẽ không tiếc, nhưng cuối cùng hầu hết lại đổ vào cậu, thật sự không đáng.
“Mẹ ơi, con không cần nhiều đồ đâu, cứ mua bừa là được, mẹ cứ giữ lại mà tiêu hoặc mua quần áo cho bố đi.”
“Đồ của bố con đã mua xong từ lâu, mà ông ấy cũng chẳng ra ngoài, cần gì đồ mới. Con thì khác, con xem mấy bộ mang về ăn Tết đi, mua được mấy năm rồi, phải sắm chứ.”
Không chịu được sự cương quyết của bà Tô, cuối cùng cả buổi chiều hai người theo chân, ngay cả quần áo của Trần Mục Dương cũng do bà trả tiền.
“Mẹ! Anh ấy có tiền mà! Còn giàu hơn nhà mình đó!” Tô Cách bất mãn kêu.
Bà Tô chẳng thèm để ý, hôm qua Trần Mục Dương tặng quà chỉ bốc bừa một món cũng đắt gấp mấy lần số tiền bà bỏ ra hôm nay, nếu chỉ biết nhận mà không bày tỏ tấm lòng thì trơ trẽn quá.
“Thằng nhóc này! Người ta là khách, sao con không biết điều thế?”
“Gì mà khách chứ… nịnh một tí là đã thăng hạng rồi…” Tô Cách nhỏ giọng lầm bầm.
Trần Mục Dương bóp gáy cổ một cái, mím môi cười không tham gia.
Mãi đến lúc trời tối, Tô Cách mệt đến không lết nổi nữa thì bà Tô mới thoả mãn đi về, trên tay cả hai xách đầy đồ.
Dịp cuối năm nên trong trung tâm thương mại rất đông người, hơn nữa đã ngả tối nên ai cũng chen chúc chuẩn bị về nhà.
Tô Cách theo sau Trần Mục Dương, dù anh đã gánh hầu hết đồ đạc thì cậu vẫn bị dòng người chen lấn kẹp cho không thở nổi.
Trong lúc bất cẩn không biết bị ai va vào rơi cả kính, Tô Cách vội ngồi xổm muốn nhặt lên, nhưng lại bị xô rơi mũ, cả gương mặt lập tức bại lộ.
Có người liếc mắt liền nhanh chóng nhận ra Tô Cách: “Trời ơi! Người kia hình như là minh tinh đó?”
“Cậu nghĩ ai cũng là minh tinh à? Người ta cần gì phải tự sắm Tết? Nhấc máy gọi một cuộc điện thoại là ship đến tận nhà rồi.”
“Thật mà! Tôi thấy rất giống cái người… nói mình thích đàn ông trên TV á…”
Có mấy cô nàng trẻ tuổi rất nhanh nhớ ra tên Tô Cách: “Tô Cách! Tô Cách! Đó là Tô Cách ư? Vậy thì người bên cạnh anh ấy là Trần Mục Dương hả? Hình như đúng rồi, ôi trời ơi!!”
Tô Cách nghe có người gọi tên mình, không dám quay lại, vội vàng đứng lên, ngay cả mũ, kính cũng không cần, kéo Trần Mục Dương chạy biến. Sở dĩ phải bỏ bà Tô lại vì không ai biết đến bà, sẽ không vây quanh, kéo người chạy cùng mới là phiền.
Trong tay Trần Mục Dương còn rất nhiều đồ, chạy theo hơi vướng. Nhưng Tô Cách kéo anh vắt chân lên cổ mày chạy, còn ra sức hơn hồi thi chạy một nghìn năm mét lúc năm nhất đại học nữa. Thật sự không thể chủ quan, nếu bị các fans đó chụp được thì nhất định sẽ rất thảm.
Chạy mãi chạy mãi, cuối cùng mới cắt đuôi được được đám người, Tô Cách dừng lại, ngồi bệt xuống đất thở hồng hộc.
Trần Mục Dương cũng chạy đến kiệt sức, dẹp hình tượng qua một bên ngồi cạnh cậu thở dốc: “Đồ nhóc thối, trốn người ta mà như né zombie.”
Tô Cách lườm anh: “May mà mó em đấy! Nếu không giờ anh đã bị fans cào cho không còn cái nịt!”
Trần Mục Dương kinh thường: “Xuỳ!” một tiếng, Tô Cách xoay người ngồi đè lên người anh, không phục đè ép: “Nói đi! Rốt cuộc có đúng không?”
Trần Mục Dương thả lỏng nằm xuống, chẳng thèm để ý nền đất bẩn thế nào, bình thản nhìn trời.
“Ôi chà, anh hưởng thụ thế? Nói cảm ơn em mau lên!” Tô Cách ra sức nắm cổ áo đối phương.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]