“Ha ha!”
Trần Hùng đột nhiên nổi giận, gân xanh trên trán nổi lên: “Vậy anh có biết lý do tại sao tôi lại bắt Trần Kỳ Lâm không?”
Thanh Long nói: “Đây không phải là lúc chúng ta nên xem xét lại mọi chuyện, anh phải lập tức thả người, đây là mệnh lệnh từ cấp trên.”
“Mẹ kiếp.”
Trần Hùng không nói gì, lập tức cúp điện thoại.
Sau khi cúp máy, Trần Hùng trở lại chiếc ghế trên bờ cát ngồi một lần nữa, dùng tay xoa hai bên thái dương của mình.
“Ha ha, cười chết mất, thật nực cười.”
“Đại ca, chuyện gì vậy?” Nhìn thấy Trần Hùng như biến thành một người khác, Gora có chút lo lắng.
“Không có gì.”
Trần Hùng hít sâu một hơi, không trả lời.
Anh quay sang xin Gora một điếu thuốc, châm lửa và hít một hơi thật sâu, sau đó ném tàn thuốc xuống đất và dùng chân dập tắt.
“Đây là quyết định của các người sao, ha ha ha, ha ha ha ha ha.”
Trần Hùng đột nhiên cười như điên, như một kẻ tâm thần.
Mà lúc này, điện thoại di động của anh lại vang lên lần thứ hai.
“Quân Minh Hoàng!”
Trần Hùng cũng không thèm nhìn tên của người gọi, lập tức ấn xuống nghe máy.
Đầu bên kia điện thoại im lặng vài giây, cuối cùng là giọng nói của Quân Minh Hoàng truyền đến: “Trần Hùng, người mà anh bắt chính là người của gia tộc quyền thế đứng đầu phương bắc, hơn nữa, chính anh cũng biết, nhà họ Trần ở phía chính phủ có năng lực mạnh như thế nào, tôi biết rõ tính tình của cậu, việc gì nên làm hay không nên làm tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901566/chuong-1929.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.