Lôi Vệ: “?”
Ngô Trung Kiên quẹt phím trả lời trên màn hình điện thoại, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói tức giận của một cô gái ở đầu dây bên kia: “Ngô Trung Kiên, anh chết ở đâu rồi, có mỗi chuyện bắt máy em thôi mà sao lâu dữ vậy?”
Rõ ràng, đây là giọng của Viễn Quân Dao.
Ngô Trung Kiên vội vàng trả lời: “Đang ở ngoài, lúc nãy anh không nghe thấy, chứ không là anh trả lời em ngay.”
“Hừ, anh đang ở đâu, còn không mau cút về ngay cho em.”
Ở đầu dây bên kia, rõ ràng là Viễn Quân Dao đang hơi giận, Ngô Trung Kiên đáp: “Có chút chuyện, anh sẽ về sớm thôi, em đừng lo.”
“Lập tức về ngay cho em, anh nói vậy là có ý gì, anh lừa em cất công lặn lội đến làm khách ở phủ Trạng Nguyên các anh, cuối cùng anh thì hay rồi, suốt ngày chu du một mình ở ngoài, để em tự kỷ ở đây, bây giờ anh muốn gì?”
“Em cho anh mười phút, nếu anh vẫn chưa xuất hiện trước mặt em, em sẽ quay lại Cửu Nam ngay lập tức!”
Ngô Trung Kiên hơi sốt ruột, vội vàng nói: “Đừng mà Quân Dao, anh thật sự đang gặp chút vấn đề, vẫn chưa đi được, anh sẽ về sớm, em chờ một chút, cho anh nửa tiếng nữa thôi.”
“Cút đi, mười phút là mười phút, anh mà không về là em sẽ đi ngay.”
“Cứ vậy mà làm đi, cúp máy đây.”
Sau khi nói xong câu đó, đâu dây bên kia chỉ còn lại tiếng ‘tút tút’ kéo dài.
Ngô Trung Kiên cầm điện thoại, có hơi lúng túng, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901043/chuong-1407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.