Nhắc tới quỹ từ thiện kia, giọng hai người phụ nữ đều tràn ngập sự cảm ơn.
Trần Hùng hỏi thêm một câu: “Mấy bác biết tên người chủ quỹ từ thiện quyên tiền cho các bác sửa đường xây trường học không ạ?”
"Sao Quang." Phụ nhân hồi đáp: "Đây là người có ân với cả thôn chúng tôi, chúng tôi tất nhiên phải nhớ kỹ rồi."
"Ha ha.”
Trần Hùng cười cười, sau đó quay người nói với Phó Văn Lâm đang đứng bên cạnh: “Chúng ta đến trường học xem sao.”
"Ừ."
Ba người đi về phía trường học bên kia.
Nhìn bóng lưng của Phó Văn Lâm, một người phụ nữ trong đó giống như nhận ra điều gì, nói với người phụ nữ còn lại bên cạnh: “Sao tôi lại thấy bóng dáng người đàn ông kia giống một người.”
Người phụ nữ còn lại nghi ngờ hỏi: "Giống ai?"
"Phó Văn lâm!"
"Phó Văn Lâm?" Người phụ nữ còn lại bất ngờ nói: "Có phải bà nhìn nhầm hay không, bà bảo người gầy rộc kia là Phó Văn Lâm, ha ha, bà nói đùa cái gì đấy hả?"
"Thật, tôi thấy giống lắm."
"Chuyện này không có khả năng." Người phụ nữ kia xua tay nói: "Tên đàn ông phụ bạc Phó Văn Lâm kia, tên Trần Thế Mỹ đó... Dương Phương mãi cho đến lúc chết cũng không chịu tha thứ cho ông ta, bỏ rơi vợ con, ông ta đúng là nỗi nhục của thôn chúng ta mà, sao ông ta còn mặt mũi trở về đây chứ?"
"Bà nói cũng phải, loại người như ông ta sợ sớm đã bị xe cán chết, không thể nào về đây được!”
Hai người phụ nữ vừa nói vừa cười rời đi, lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900999/chuong-1363.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.