Mà mấy năm gần đây nhờ có tiền từ thiện của Phó Văn Lâm nên nơi này đã có một con đường si măng thông thẳng vào thôn.
Nhưng cho dù có con đường bằng xi măng này đi, việc đi lại của người dân dễ dàng hơn chút thì vẫn tốn rất nhiều thời gian. Dẫu sao chẳng ai trong thôn Thanh Hà có thể mua được xe hơi cả.
Trần Hùng chăm chú lái xe, Phó Văn Lâm ngồi ghế sau vẫn luôn nhìn ra bên ngoài.
Phong cảnh bên ngoài lao vụt qua, dường như khiến ông nhớ tới không ít chuyện cũ.
Trên khuôn mặt Phó Văn Lâm hiện lên sự đau đáu, nhưng thỉnh thoảng lại mỉm cười. Loại cảm giác này thực ra vô cùng xót xa
Ô tô đi hơn nửa tiếng rốt cuộc cũng tới thôn Thanh Hà.
Đây là một thôn làng nằm trên ngọn núi lớn, phòng ốc, tường đất nơi đây giống như hình ảnh của những năm 90 thập kỳ trước.
Cho dù nơi này nhận được quyên tặng của Phó Văn Lâm nhưng cũng không đủ để thay đổi tất cả. Toàn bộ số tiền hầu như được dùng vào việc sửa đường, xây trường học và khai thông thuỷ điện.
Trần Hùng dừng xe, Lê Dung đỡ Phó Văn Lâm xuống, đi thẳng tới ngôi nhà nhỏ trong thôn Thanh Hà.
Đó là nhà của Phó Văn Lâm.
Ngôi nhà đắp đất năm đó nay đã thay bằng một mái nhà trệt xây bằng gạch.
Bức tường đắp bùn bao quanh nhà vẫn không thay đổi, cả cái giếng được đào lúc Phó Văn Lâm và Dương Phương kết hôn với nhau cũng vậy.
Cổng nhà khoá kín, bên trong không có ai cả.
Phó Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900998/chuong-1362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.