Ngụy Tuấn trực tiếp lấy lấy đao chuôi đầu rồng trên lưng xuống, sau đó xé miếng vải đen quán quanh mặt đao đầu rồng kia ra, rồi cầm lấy đao đầu rồng.
"Ngụy Tuấn, đừng..."
Cao Tố Trinh vừa định ngăn cản, nhưng tất cả đều đã muộn, từ khoảnh khắc Ngụy Tuấn bắt đầu bước vào trang viên của Thái Tuế kia thì đã muộn rồi.
Mà lúc này, Thái Tuế cũng đứng dậy khỏi ghế thái sư, ông ta giơ tay lên, hiện trường vốn ồn ào liền trở nên yên lặng như tờ.
Chỉ thấy Thái Tuế hướng về phía bên cạnh ghế thái sư một cái, hai cây đao liền nằm trong tay ông ta.
Hai cây đao này chính là song đao của Dương Đạo, chỉ thấy ông ta ném hai cây đao này về phía Dương Đạo, hai cây đao liền nằm trong tay Dương Đạo.
Thái Tuế nheo mắt lại nhìn Dương Đạo, nói: "Vợ của con thì con tự mình bảo vệ đi."
Dương Đạo nhận lấy cây đao Thái Tuế ném tới, trong nháy mắt trên người tràn ngập một luồng đằng đằng sát khí.
Lúc ông ta nhìn lại về phía Ngụy Tuấn, trong mắt đã là ánh sáng hỗn loạn.
Hơn mười năm trước, Dương Đạo và Ngụy Tuấn đã đánh một trận ở Đình Thuận Dương, Ngụy Tuấn thất bại thảm hại, hơn nữa trước ngực còn bị Dương Đạo để lại một vết sẹo hình X đến mức nhìn thấy mà phát hoảng̣.
Vì để có thể đánh với Dương Đạo một trận nữa, Ngụy Tuấn đã khổ luyện mười năm, mục đích chính là đánh bại Dương Đạo một lần nữa, rửa nỗi nhục trước đó.
Có lẽ Ngụy Tuấn và Dương Đạo đều không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900934/chuong-1298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.