Cao Tố Trinh chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ, điều này đối với cô ta mà nói giống như một trận ảo tưởng, nhưng không ngờ bây giờ ảo tưởng này lại thành sự thật.
Ngụy Tuấn lại đến thật, người đàn ông hàng đêm mong nhớ kia lại thật sự vì cô ta mà đến cướp hôn.
Trong lòng Cao Tố Trinh vô cùng kích động, nước mắt đã ào ào chảy xuống từ lâu.
Sau màn kích động này, cô ta lại càng lo lắng và sợ hại hơn.
Đây là đâu chứ? Đây chính là trang viên của Thái Tuế, là đại bản doanh điện Thái Tuế, Ngụy Tuấn lại một thân một mình muốn đến cướp hôn sao?
Hơn nữa, Ngụy Tuấn có thể đến đây toàn vẹn không tổn hại gì chứng tỏ Thái Tuế đã sớm đoán được Ngụy Tuấn sẽ đến, cho nên ông ta cũng đã sớm sắp xếp xong xuôi tất cả.
Thái Tuế ngồi trên ghế thái sư híp mắt, nhìn về phía Ngụy Tuấn, ông ta vung tay lên, chặn những tên con nuôi định xông về phía Ngụy Tuấn.
Ý tứ của Thái Tuế rất rõ ràng là để cho Ngụy Tuấn đến.
Thái Tuế ra hiệu, tất cả mọi người đều rối rít lùi về phía sau, nhường cho Ngụy Tuấn một con đường.
Ngụy Tuấn đi về phía Cao Tố Trinh, trong mắt ông ta cũng chỉ có Cao Tố Trinh.
Bên kia, Cao Tố Trinh vén khăn cô dâu đội đầu lên, cứ như vậy ngơ ngác nhìn Ngụy Tuấn, nước mắt đã sớm làm ướt lớp trang điểm của cô ta.
Ngụy Tuấn đi tới trước mặt cô ta, cứ như vậy kéo tay cô ta nơi đông người, đơn giản dứt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900933/chuong-1297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.