Lạc Tiến căn bản không có khả năng giở trò, bởi vì cái chung là do ông ta lắc, người ta cách xa mấy mét, làm sao có thể giở trò được chứ?
Giờ khắc này, Tô Quang Huy tựa như đã gặp phải đả kích rất lớn, vẻ tự tin trên mặt ông ta cũng vơi đi hơn phân nửa.
Dựa theo tiết tấu vừa rồi của Tô Quang Huy, Lạc Tiến chỉ cần đoán đúng được điểm của đối phương thì tính là Tô Quang Huy thua, mà bây giờ, Lạc Tiến cũng đã thắng được mạng của ông ta rồi.
Nhưng Lạc Tiến cũng không sốt ruột, anh ta nhìn Tô Quang Huy đang bị chịu đả kích ở bên kia, cười rồi nói: "Vừa rồi chính là tự ông nói, nếu tôi đoán đúng được số của ông thì tính là ông thua, chẳng qua thì tôi cũng không thích chiếm tiện nghi của người ta. Như vậy đi, bây giờ ông tới đoán số điểm của tôi, nếu đoán đúng tính là tôi thua, thế nào?"
Tô Quang Huy vừa nghe thấy thế, lúc ấy ông ta bật cười, đây chính là tự cậu nói đó, tôi không bức có ép cậu.
Vừa rồi lúc Tô Quang Huy lắc xúc xắc của mình, đồng thời ông ta cũng nghe số điểm của Lạc Tiến ở bên này, đương nhiên biết số điểm của Lạc Tiến ở bên này là bao nhiêu, sáu số sáu, con số rất máu chó.
Chẳng quan, ngay lúc Tô Quang Huy sắp nói ra con số này, ông ta đột nhiên cảm nhận được có chút không thích hợp, bởi vì ông ta nghe được rất rõ ràng, xúc xắc vốn đã yên tĩnh lại của Lạc Tiến ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900767/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.