"Đơn giản một chút, lắc xúc xắc đi."
Lạc Tiến nói: "Ba ván thắng hai, ông lắc, tôi đoán, hoặc là tôi lắc, ông đoán."
"Được thôi."
Tô Quang Huy đồng ý một tiếng, ông ta để người ta bưng hai bộ xúc xắc lên rồi nói: "Hay là chúng ta đồng thời lên đi, cùng nhau lắc, cùng nhau đoán, người tới là khách. Nếu cậu đoán trúng số của tôi, hoặc là tôi không đoán trúng được số của cậu, thì đều tính là cậu thắng, được không?"
Tô Quang Huy này cũng có chút điên cuồng, ông ta cực kỳ tin tưởng vào kỹ thuật đổ xúc xắc của mình, cho nên ông ta căn bản không chấp nhận Lạc Tiến thắng ông ta.
Lạc Tiến cũng không từ chối, nếu ông ta đã muốn tìm đường chết như vậy rồi thì được thôi.
Vì thế, Tô Quang Huy lập tức đẩy một bộ xúc xắc về phía Lạc Tiến, một cái chung, cộng thêm sáu viên xúc xắc, hai người đồng thời lắc xúc xắc bên trong cái chung, lắc cùng nhau.
Bên trong phòng khách quý vang lên một trận tiếng xúc xắc lắc thanh thúy, không thể không nói quả thật Tô Quang Huy này rất giỏi, viên xúc xắc kia lắc chính là ba hoa chích choè, lắc đến đầu váng mắt hoa, mà bên phía Lạc Tiến này thì lại cầm cái chung, tùy ý lắc lắc vài cái trên bàn đánh bạc, thật giống như là tên nhóc kia chỉ đang chơi đùa lung tung một chút thôi vậy.
Lúc mấy cấp cao của thuyền cược ở bên cạnh nhìn một màn như vậy đều mang vẻ mặt mơ màng, một đám đều đang nghĩ xem người anh em này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900766/chuong-1130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.