"Quả nhiên, quả nhiên vẫn không giết được tên Trần Hùng kia, nhưng Trần Hùng lại giết Tô Văn Hùng rồi, ha ha ha."
Thích Trùng ở bên cạnh hơi run lên trong lòng, vẻ mặt anh ta khó có thể tin được nhìn Tô Cẩn Lương: "Cô chủ, ông chủ ông ấy chết rồi sao?"
"Đúng vậy."
Tô Cẩn Lương trực tiếp nhấn nút tắt, cô ta không có cảm xúc thương tâm gì cả, giống như người đã chết kia hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ gì với cô ta cả.
Thích Trùng đột nhiên dừng xe lại, trước ngực anh ta nhấp nhô lên xuống, trên mặt lại hiện ra vẻ rối rắm rất rõ ràng: "Cô chủ, cô đã sớm dự đoán được loại kết cục này rồi đúng không? Hoặc là nói, tất cả những thứ này vốn chính là do cô sắp xếp."
"Cô chủ, đêm nay là cô cố ý để cho ông chủ đi chịu chết đúng không? Ông ấy chính là cha của cô đấy."
"Câm miệng, anh có tư cách gì mà chất vấn tôi."
Tô Cẩn Lương đột nhiên rít gào quát lớn với Thích Trùng một tiếng, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên cô ta nổi giận với Thích Trùng lớn như vậy.
Thích Trùng trầm mặc.
Dường như Tô Cẩn Lương cũng ý thức được mình đã nói hơi nặng lời, cô ta vội vàng nói: "Thích Trùng, tôi… tôi không phải có ý đó, anh đừng có suy nghĩ lung tung."
Thích Trùng cũng không trả lời, anh ta không biết nên trả lời như thế nào nữa.
Sau khi trầm mặc một hồi lâu sau, cuối cùng Tô Cẩn Lương lại lên tiếng lần nữa: "Thích Trùng, cái này không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900759/chuong-1123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.