“Cái gì?”
Lúc những câu nói đó vừa được phát ra từ trong miệng của Trần Hùng thì nhân viên kinh doanh này trực tiếp bị dọa sợ.
Không chỉ mình anh ta bị hù dọa mà những nhân viên kinh doanh khác ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời có rất nhiều người bao vây Trần Hùng lại.
Mua hết toàn bộ hơn tám mươi căn biệt thự bờ hồ Tây Tử sao?
Đang nói đùa gì vậy chứ?
Tất cả mọi người đều nhìn Trần Hùng bằng ánh mắt khó mà tin nổi, thậm chí có nhân viên kinh doanh đã chuẩn bị gọi bảo vệ đến đây. Kẻ này có phải là ăn no không có chuyện gì làm nên đến trêu chọc bờ hồ Tây Tử bọn họ hay không?
“Anh này, trò đùa của anh hình như không mắc cười cho lắm đâu.”
Trần Hùng khẽ nhíu mày nói: “Anh cảm thấy là tôi đang nói đùa với các anh sao?”
“Nếu như các anh không thể làm chủ chuyện này thì gọi ông chủ của các anh đến đây, tôi tự nói chuyện với ông ấy.”
Nói đến đây Trần Hùng trực tiếp lấy một cái thẻ ngân hàng màu đen từ trong người ra đặt lên trên quầy: “Tấm thẻ này không có quy định hạn mức, quẹt bao nhiêu tiền cũng được.”
“Thật sao?”
Những nhân viên kinh doanh này cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa rồi.
Trong tình huống như thế này bọn họ cũng không dám tùy tiện làm chủ, mặc dù trong lòng của bọn họ không tin Trần Hùng có thể mua lại hết toàn bộ khu biệt thự bờ hồ Tây Tử này, nhưng lỡ như là thật thì sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900738/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.