Chương trước
Chương sau
Trong tay Trần Hùng vẫn cầm một cành cây, phi về phía trước.
Chỉ nghe thấy vút một tiếng, giống như mũi tên sắc nhọn xuyên qua bầu trời, một tay súng của đối phương kêu lên một tiếng đau đớn, cành cây đó đâm xuyên qua cánh tay anh ta.
Tiếng hét của anh ta khiến người bên cạnh vô thức nhìn sang, cũng vào khoảng khắc hoảng loạn này, Đường Gia Huy lao ra nhanh như chớp.
Đây thật sự là chớp, chỉ thấy anh ta nhanh chóng lao vào đám người đối diện, đối phương có hai người dường như nhanh chóng bị tấn công, ngã xuống đất.
Đường Gia Huy cướp súng trong tay đối phương, bắn xung quanh một vòng.
Pằng pằng pằng pằng.
Những người đó đều chưa kịp phản ứng lại đã ngã hơn nửa, ngay khi bọn họ muốn phản kháng, Trần Hùng đã giống như bóng ma xuất hiện bên cạnh bọn họ.
Bốp bốp bốp bốp.
Trong bóng đêm, thậm chí không ai nhìn thấy Trần Hùng ra tay, mấy người còn lại kia đều ngã xuống đất.
Cả quá trình e rằng không quá năm giây, mười mấy cao thủ trong tay cầm súng ở đối diện, cứ như thế ngã xuống, không có ai đứng dậy được.
“Cái này...”
Nhóm người Thẩm Đại Lực nằm trên bãi cỏ đều ngẩn ra, đây là thân thủ gì vậy, thân tiên sao?
Lúc trước khi còn ở Hang Sói, nhóm người Thẩm Đại Lực đã nhìn thấy thân thủ của Trần Hùng, đồng thời vừa rồi khi ở sân bay bên kia, bọn họ còn giao đấu qua với Đường Gia Huy.
Bọn họ vẫn luôn cho rằng trước đó đã là cực hạn của Trần Hùng và Đường Gia Huy rồi, nhưng bây giờ nhóm người Thẩm Đại Lực mới biết, còn lâu với đến cực hạn, đây cũng không phải.
Quỷ mới biết khi Trần Hùng và Đường Gia Huy dùng hết sức lực, rốt cuộc có thể mạnh đến trình độ nào, tuyệt đối vượt xa những gì người bình thường có thể tưởng tượng được.
“Thật sự không ngờ, đến cả Tháp Qủy mà cũng phản bội. Xem ra chuyện lần này, quả thật có chút khó giải quyết.”
Trần Hùng không trả lời, mà bước về phía nhóm người Thẩm Đại Lực.
Lúc này, nhóm người Thẩm Đại Lực đang từ trên bãi cỏ đứng dậy, trên mặt bọn họ vẫn còn kinh ngạc, đồng thời còn có phấn khích.
“Đại ca, vừa rồi anh thật là lợi hại, rốt cuộc anh làm thế nào vậy? Tại sao em không nhìn thấy anh ra tay thế nào, mà mấy tên đó đều ngã hết xuống đất rồi?”
“Không phải anh không nhìn rõ, mà là tốc độ của đại ca đã nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy rồi.” Đường Gia Huy ở một bên giải thích.
“Đến mức mắt thường không thể nhìn thấy?” Thẩm Đại Lực cảm thấy não mình có chút không đủ dùng.
Đó là tốc độ thế nào chứ?
Mà lúc này sắc mặt Trần Hùng có chút âm trầm, anh chỉ nhìn Thẩm Đại Lực, ánh mắt này đột nhiên khiến Thẩm Đại Lực nổi da gà.
“Video đâu?”
“Video gì?” Thẩm Đại Lực vô thức hỏi.
Bốp.
Trần Hùng đạp Thẩm Đại Lực bay đi mấy mét, sau đó lại nhìn nhóm người Lưu Trọng và Thịnh Quân bên cạnh.
Lúc này đám người Lưu Trọng mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Anh Hùng, tình hình vừa rồi quá gấp, không phản ứng kịp.”
Bốp bốp bốp.
Trần Hùng liên tiếp đấm ba cú, cũng đánh nhóm người Lưu Trọng bay đi.
Khi Trần Hùng chuẩn bị đạp vào người đứng thứ sáu Hang Sói, thì Dương Thuyết Hải vội vàng đưa điện thoại về phía Trần Hùng: “Anh Hùng, em quay lại rồi.”
“Cái gì?”
Trong thoáng chốc, đến cả Trần Hùng cũng có chút kinh ngạc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.