Vì vậy, Trần Hùng ngồi xuống cùng Viễn Quân Dao, quả gia Lâm Thiên Toàn ở một bên, đứng phụ trách rót rượu.
“Anh Hùng, mẹ tôi thực sự rất tốt với anh.”
“Bình thường tôi ở nhà ở rêu muốn ăn mấy món này, bà ấy đều không làm cho tôi”
“Khi lần này anh đến, bà ấy liền thể hiện hết tất cả các tài năng nấu ăn của mình ra.”
“Lần này, cuối cùng cũng có thể hạnh phúc ăn no một bữa rồi.”
Nói rồi, Viễn Quân Dao không quan tâm đến hình tượng gì nữa, trực tiếp dùng tay cầm một cánh gà trên đĩa lên, cho vào miệng gặm. Viễn Trọng Chi ở một bên nhất thời đen mặt, mắng: “Nhìn con xem, khách còn chưa động đũa, con đã dùng tay bốc rồi.”
“Còn không bỏ xuống, một chút lễ giáo cũng không có ” Viễn Quân Dao thấy cha mắng không sợ một chút nào, tiếp tục nhai cánh gà trong tay. Nói xong, cô ta cầm lấy một cái đặt vào trong bát của Trần Hùng, một bên nhai một bên nói: “Anh Hùng anh cũng ăn đi, tay nghề của mẹ tôi thực sự là không còn gì để nói.
Trần Hùng có chút xấu hổ.
Cách cư xử của cô gái này thực sự rất khác biệt với khuôn mặt thanh tú vốn có. Viễn Trọng Chi cũng bó tay với cô con gái ruột của mình, vì vậy ông ta thở dài nói: “Trần Hùng, mặc kệ nó đi, ngày thường là cho chúng ta chiều hư nó rồi.”
“Không có chút lịch sự nào.”
Viễn Trọng Chi trừng mắt nhìn Viễn Quân Dao nói: ” Với cái đức hạnh của của con, sau này không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900096/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.