Trần Hùng đột nhiên nhíu mày, nhìn về phía Hoàng Phương.
Hoàng Phương ngẩn ra, vội vàng nói: “Ông chủ, có vấn đề gì sao?”
“Anh từ khi nào lại trở nên máu chó như vậy?”
Trần Hùng vẫy vẫy tay, nói: “Tìm một nơi trống trãi rồi thiêu đi.”
Sau đó Trần Hùng liền đi tới La Địch và Thiết Quyền Anh bên kia.
Anh cởi quần áo trên người bọn họ, liền phát hiện trước ngực của La Địch và cánh tay phải của Thiết Quyền Anh đều có hình xăm trăng rằm màu đen.
Nhìn đến hình xăm này, Trần Hùng rốt cuộc cũng hiểu ra.
Màu đen của vật tổ ngày xưa, có kí hiệu là mặt trăng tròn màu đen.
Mà hiện giờ trên người hai người kia có kí hiệu mà lại còn là trăng rằm màu đen.
Không hề nghi ngờ, hai người kia chính là đến từ tổ chức bóng đêm do Dạ Tu La thành lập.
“Không ngờ lại nhanh như vậy!”
Trần Hùng nói thầm một câu, sau đó ngồi xổm xuống, di động bỗng rơi ra từ trong túi quần của La Địch.
Điện thoại đã bị đập vỡ, nhưng thẻ điện thoại vẫn còn ở đây.
Trần Hùng lấy thẻ điện thoại, đặt vào điện thoại của mình.
Sau đó, anh ném điện thoại về phía La Địch: “Thiêu đi.”
“Vâng.”
Trần Hùng đi tới phía sau Bành Đại, Thẩm Đại Lực đã đào một cái hố lớn, đem anh em của mình để ngay ngắn vào bên trong.
Vẻ bề mặt nhìn anh có vẻ như bình thường nhưng trong khóe mắt lại có vài giọt lệ.
“Tự trách mình?”
Trần Hùng đi tới bên cạnh Thẩm Đại Lực, hỏi.
Thẩm Đại Lực xoay người lại, đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899954/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.