Trần Hùng để Lưu Trọng nghỉ ngơi, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Đại Lực và vỗ vai anh.
“Ông chủ, tôi”
“Không trách anh.”
Trần Hùng nói: “Bành Đại, nhất định phải có một cuộc chiến như vậy, đây cũng không phải chuyện xấu, cũng coi như đây là một bài kiểm tra thăng tiến cho anh.”
Thẩm Đại Lực ngây người hai giây, dựa vào đầu óc của anh ta, căn bản không rõ Trần Hùng đang nói cái gì.
Mà Trần Hùng cũng không có giải thích quá nhiều, anh xoay người nhìn về phía Hoàng Phương đang đứng một bên, nói: “Thống kê ra được không?”
Hoàng Phương gật đầu, nói: “Bành Đại lúc đầu có hai mươi hai người, trong cuộc chiến này, chết sáu người, hiện tại còn lại mười sáu người.”
“Sống sót mười sáu người, toàn bộ bị thương, hơn nữa còn có vài người trọng thương.”
“Nhưng dựa vào tố chất của bọn bọ cùng với thuốc mỡ của anh, đều có thể hồi phục.”
“Chỉ là cánh tay của Tưởng Môn Thần bị chặt đứt, không có khả năng hồi phục.”
“Hơn nữa chúng ta cũng không xử lý được, tôi đã cho người đưa anh ta đi bệnh viện.”
“Ừ!”
Trần Hùng hơi gật đầu, đối với kết cục và số người thương vong như vậy, trên mặt Trần Hùng, cũng không có bất cứ sự bi thương.
Thật giống như những người chết này, đều hoàn toàn không có quan hệ gì với anh.
Cũng không phải Trần Hùng máu lạnh, mà là bởi vì, anh sớm đã quá quen thuộc với việc này.
Cuộc chiến một năm trước, so với đêm nay còn thảm hơn không ít lần.
Đó là cuộc chiến của hàng nghìn người,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899953/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.