Không lời nào có thể diễn tả được tâm trạng của Triệu Văn Tuấn lúc này. Kinh hoàng, tức giận đủ mọi cảm xúc lẫn lộn.
Tên Trần Hùng này, quá điên rồ rồi, thực sự là quá điên rồ rồi.
Anh ta thậm chí còn không đẻ lại cho Triệu Văn Tuấn bất kỳ chỗ nào để thương lượng, anh ta cứ thế trực tiếp trước mặt ông, dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất, đánh thuộc hạ đứng đầu của ông thành tàn phế.
Điều này chẳng khác nào Trần Hùng trước mặt Triệu Văn Tuấn sỉ nhục vợ của ông.
“Trần Hùng, tao phải giết mày, nhất định phải giết mày.”
Mặc dù Triệu Văn Tuấn con người này hung dữ, tính tình nóng nảy, nhưng ông ta đối với anh em của mình thật không còn gì để nói.
Nếu không, Đình Dũng đám người này sẽ không khăng khăng một mình hy sinh vì ông ta.
Loại tức giận này, tuyệt đối không thể giả bộ.
“Những lời độc ác này ai cũng đều có thể nói được, tôi đã goi video cho ông, thì sẽ không bao giờ lo lắng về việc ông đến tìm tôi.”
“Triệu Văn Tuấn, trò chơi hay này mới chỉ vừa bắt đầu thôi!”
Vừa nói xong, Trần Hùng lại đi về phía một tên thuộc hạ khác của Triệu Văn Tuấn.
Thủ đoạn tương tự như vậy, cả khu vui chơi Tân Cương tràn ngập trong sự tuyệt vọng và tiếng gào thét không ngừng.
Trong thời gian mười phút đồng hồ, Trần Hùng liên tiếp phế đi ba người, sau đó anh nói với đám người đầu trọc: “Mỗi người một tên, cố gắng đừng đánh chết họ.”
Đám người đầu trọc đều cảm thấy ngứa ran da
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899854/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.