“Không thích chơi, nhìn chẳng đẹp chút nào.”
Lâm Thanh Thảo hừ hừ hai tiếng, sau đó vung cây gậy phép thuật trong tay lên và nói: “Xem đây, đây là món quà cho em tặng cho đấy, ông ấy biết rõ con gái nhỏ thích cái gì.”
“Úm ba la hô biến, biến chú Trần Hùng thành con ếch xanh.”
Lưu Trọng liếc về phía Trần Hùng một cái, trong mắt pha lẫn một chút coi khinh.
“Cậu chính là Trần Hùng đấy hả, tôi nói này, đàn ông ấy, phải dùng thời gian và tâm trí để xây dựng sự nghiệp chứ không phải suốt ngày tìm hiểu về con gái này kia.”
“Hơn nữa, một người đàn ông, quan trọng nhất phải mạnh mẽ, nam tính!”
Lưu Trọng nhiều hơn Trần Hùng hai tuổi, nhưng vừa mới gặp nhau lần đầu, anh ta đã lên giọng “dạy bảo” Trần Hùng như kẻ bề trên, từng trải vậy.
Trần Hùng không làm gì, nhẫn nhịn anh ta.
Sau đó, Lưu Trọng cùng với Lưu Ánh Nguyệt quay đi chào hỏi mọi người, lúc chào đến Lâm Thanh Dũng thì giọng điệu của họ còn mang theo chút khinh thường.
Có thể nhận ra, Lưu Cường từ bé đã được giáo dục thành cái tính coi thường những người yếu đuối, bất lực.
Một đoàn người nối đuôi nhau ra khỏi bến, chuẩn bị ngồi ô tô đi tới nhà họ Lưu.
Người xung quanh tề tụ ở nơi tập chung, ồn ào và nhốn nháo.
Đúng lúc này, lẫn trong đám người lộn xộn có một tên trộm cầm lưỡi dao sắc lẹm rạch qua túi da của Lâm Ngọc Ngân.
Hành động của tên này tương đối bí ẩn, nhưng Trần Hùng rất nhanh phát hiện hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899745/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.