Trần Dũng dập tắt điếu thuốc trong tay, cười nói: “Thảo nào mẹ vợ lại dũng mãnh đến thế, thì ra là có liên quan đến gia đình.”
“Cha à, chắc hẳn những năm qua cha đến nhà họ Lưu đã phải chịu đựng không ít chuyện.”
Lâm Thanh Dũng cười khổ, đáp: “Cha cũng quen rồi.”
“Ha ha ha.”
Trần Dũng vỗ vai Lâm Thanh Dũng, trả lời: “Con rể của cha không hề yếu đuối như vậy đâu, con rất mạnh mẽ!”
Lúc này, chiếc đò đã cập bến tại Bắc Giang.
Ở phía xa xa, Trần Dũng đã nhìn thấy hết được cái phong cách hung hãn của thành phố này.
Hiện tại, có một người đàn ông dáng vẻ cường tráng, đường nét khuôn mặt như đao khắc đang đứng chờ ở bên bến tàu.
Người đó xuất hiện ở đây là để đón nhà Lâm Ngọc Ngân, đã đợi một lúc lâu. Bên cạnh anh ta là một người đàn ông đầu đinh xăm trổ đầy mình.
Mặt trời treo trên cao, tiết trời đã trở nên nóng nực, trên trán người đàn ông đầu đinh đã lấm tấm mồ hôi.
“Anh Trọng, sao mãi mà em họ anh vẫn chưa đến vậy?”
“Anh xem mặt trời kìa, thực sự là quá nóng.”
Người đầu đình lên tiếng oán trách, mà Lưu Trọng chỉ lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Chỉ một cái liếc mắt, đã khiến người đầu đinh cảm thấy lạnh từ sống lưng xông lên thẳng đỉnh đầu, lập tức đã không thấy nóng nữa.
Người đó ngoan ngoãn im miệng, còn Lưu Trọng thì nhìn chằm chằm vào một chiếc đò đang từ từ cập bến.
“Trần Dũng!” Anh ta mở di động ra, trên màn hình đang hiển thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/899744/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.