Linh hồn già run rẩy, nước mắt lã chã rơi xuống. Đình Trường siết chặt tay Khải Luân, có phần mờ hồ chẳng hiểu vì sao ông lại khóc. Khải Luân nói khẽ vào tay anh những chuyện cậu đã thấy bằng tâm thức của mình, đó là một trong những câu chuyện buồn nhất mà cậu từng được nghe kể.
Kể từ sau khi vợ chết, con lạc mất. Ông đã quay về doanh trại, hoàn thành việc đi lính của mình, đợi đến ngày có thể trở về.
Cậu thấy rõ, trong khoảng thời gian đó, ông đã đau khổ biết bao nhiêu khi phải bỏ lại chuyện gia đình để quay về doanh trại. Ông còn từng có ý nghĩ muốn đào ngũ, nhưng rồi lại thôi, vì theo ông, ông chẳng muốn con mình muốn có một người cha làm tội phạm. Ông đã làm tròn nghĩa vụ của mình với đất nước, nhưng lại bỏ rơi nghĩa tình cha con trong một khoảng thời gian dài.
Ông bắt đầu tìm kiếm con mình sau khi đất nước hòa bình. Ông chẳng đòi hỏi bất kỳ điều gì cả, khi được phép rời đông ông lại xách ba lô đi. Đến và đi như một cơn gió, người ta treo hình tìm kiếm ông ở khắp nơi, vinh danh ông trên chương trình truyền hình và cứ lặp đi lặp lại điều đó hàng tháng trời. Đến khi người ta nghĩ rằng có lẽ ông đã chết ở đâu đó, họ mới thôi cái trò tìm kiếm vô ích này và bắt đầu tập trung vào việc xây dựng đất nước. Còn ông, ông dựa vào bức tranh do vợ để lại, tìm kiếm con mình khắp nơi, tìm đến tận khi ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dao-mong-tuong/2871931/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.