“Sợ?” Khải Luân nhoẻn miệng, nhưng nụ cười lại lạnh lùng vạn phần.
“Cái mạng này của tôi nào đáng giá bằng người đằng sau tôi.” Cậu âu yếm đáp, ánh mắt mỗi khi nhắc đến Đình Trường đều dịu dàng hơn rất nhiều.
“Vậy ngươi còn chần chờ gì mà không lập khế ước với ta? Ngươi biết rõ ta không có nhiều thời gian để chơi đùa với bọn nhãi ranh các ngươi mà.” Sứ giả lầm bầm, có lẽ việc Khải Luân kéo dài thời gian đã khiến hắn khó chịu.
“Tôi biết, chỉ là tôi muốn có điều kiện đảm bảo.” Khải Luân nhanh nhảu đáp, tránh cho việc cả hai phải mất mạng oan vì tên sứ giả đen đúa kia nổi đoá.
“Điều kiện đảm bảo?” Sứ giả nheo mắt, vết sẹo trên mặt càng lúc càng vặn vẹo. Tất cả những điều trên đều minh chứng cho sự mất kiên nhẫn của hắn.
“Đúng vậy, điều kiện đảm bảo.” Khải Luân gật đầu.
“Vậy, điều kiện đảm bảo của ngươi là gì?”
Sau đó, Khải Luân đã liệt kê ra rất nhiều điều kiện mà cậu đã nghĩ, tuy nhiên hầu hết đều bị từ chối với nhiều lý do khác nhau.
“Liệu chúng tôi có thể được biết trước nhiệm vụ trước một tuần để có thời gian chuẩn bị được không?”
“Không, nhiệm vụ sẽ đến bất kỳ lúc nào, bất kỳ thời gian nào. Và các ngươi không có quyền định đoạt được thời gian.”
“Vậy chúng tôi có được đoán trước nguy hiểm không, như kiểu năng lực cảnh báo ấy, để có thể phòng ngừa nguy hiểm.” Khải Luân tiếp tục hỏi, sứ giả lắc đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-dao-mong-tuong/2871927/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.