Anh ta nói không sai, Hoắc Tuấn quả thật giống kẻ điên —— cô có thể cảm nhận được, bây giờ người này tức giận bởi vì cô nghe lời đi tới đây.
Nếu không phải vì phần ân tình kia, một phút cô cũng không muốn ở lại. Càng đừng nói có chút dính dáng đến anh.
Tần Khả hạ quyết tâm.
Trong lòng cô hơi thả lỏng, đôi mắt lướt qua sô pha hình tròn. Cho đến lúc chạm phải một ánh mắt hết sức phức tạp, Tần Khả mới bất ngờ dừng lại.
"Tần Yên?"
Lần này đến lượt những người khác sửng sốt.
Vệ Thịnh: "Hai người quen biết nhau?"
Tần Yên thu lại sự ghen ghét trong lòng, cười thân thiện, "Em ấy là em gái của em."
Nói rồi, Tần Yên vẫy tay với Tần Khả
"Tiểu Khả, qua bên đây ngồi nè."
Cô ta duỗi tay vỗ vào chỗ trống bên cạnh, cách xa Hoắc Tuấn một khoảng.
Ánh mắt Tần Khả lóe lên.
Cô đã có thể nhìn rõ, lúc này Tần Yên đang ra vẻ thông minh.
Không đợi Tần Khả mở miệng, Hoắc Tuấn đang gục xuống lười biếng nâng mắt.
"Không phải em nghe lời lắm sao." Anh nghiêng đầu qua, quan sát
Tần Khả, uể oải cười một tiếng, ánh mắt lại lạnh băng ——
"Ngồi cạnh tôi."
"..."
Cơ thể Tần Khả cứng đờ.
Hoắc Tuấn cười chế giễu, "Sao vậy, bây giờ không nghe nữa?"
Tần Khả rủ mắt, lông mi tinh mịn cong thành độ cong xinh đẹp.
"Quá chật."
Giọng nói ấy rất nhẹ, tựa như bị những âm thanh dưới bục thổi một cái liền phân tán thành vô số lông tơ, quét qua từng lỗ chân lông của mọi người.
Không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-em/169277/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.