"Tôi chỉ muốn cô ấy." Hoắc Tuấn vừa nói xong câu này, tất cả các học sinh còn lại đều trợn tròn mắt. Chỉ hai người có phản ứng bất đồng: Tần Khả hơi nhíu mày, nhìn Hoắc Tuấn, mà phía sau cô cách đó không xa, vẻ mặt của Tần Yên lập tức trở nên khó coi. Tần Yên đứng tại chỗ vài giây, dưới đáy lòng vẫn không thể kiềm nén được cảm giác không cam tâm. Cô ta cố nặn ra một nụ cười, bước nhanh đi tới giữa ba người. "Trưởng ban, chuyện này giao cho em xử lý đi." "Nhưng..." "Dù sao cũng là vấn đề phát sinh do nhóm vũ đạo bọn em, Tần Khả là em gái em, học trưởng Hoắc Tuấn..." Cô ta hơi đè thấp giọng, mỉm cười dịu dàng với trưởng ban Ban Văn Nghệ, "Em với học trưởng Hoắc Tuấn cũng có quen biết." "..." Trưởng ban Ban Văn Nghệ cũng là học sinh lớp mười hai, với những lời đồn đãi về Hoắc Tuấn cũng đã nghe suốt hai năm, anh ta ước gì có thể ném củ khoai lang nóng phỏng tay này đi. Bởi vậy vừa nghe Tần Yên chủ động tiếp nhận, anh ta không do dự liền gật đầu đồng ý. "Được, vậy giao cho em." Trước khi xoay người rời đi, anh ta thấp giọng dặn dò, "Tận lực nghe theo Hoắc Tuấn, cũng đừng chọc cậu ta, nếu không lại gây thêm rắc rối đấy." Tần Yên thầm cắn răng, nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi. "Em biết rồi, trưởng ban."
Trưởng ban Ban Văn Nghệ vừa rời khỏi, Tần Yên lập tức điều chỉnh lại nụ cười rồi quay người. Cô ta bước đến khoảng trống giữa Hoắc Tuấn và Tần Khả. "Tuấn ca, trong Ban bọn em đã quyết định từ trước, là Hứa Trung Khải và Tiểu Khả hợp tác, anh xem có thể châm chước một chút được không?" Tần Khả không lên tiếng. Cô biết Tần Yên đang ôm tâm tư gì, chẳng qua cô quả thật cũng không muốn hợp tác với Hoắc Tuấn bất cứ lúc nào cũng có thể nổi điên, cho nên lúc này chỉ đứng ngoài cuộc. Mà Hoắc Tuấn nghe xong, cười nhạt một tiếng. Anh lạnh nhạt liếc nhìn Tần Yên. "Cô là ai?" "..." Sắc mặt Tần Yên trắng nhợt, theo bản năng nhìn quanh bốn phía. —— Vừa nãy đi nhờ Hoắc Tuấn giúp đỡ, cô ta còn nói với người trong ban là có quen biết với Hoắc Tuấn, nếu để cho bọn họ nghe thấy câu này của Hoắc Tuấn... May mắn là mọi người đã tản ra. Tần Yên thở phào nhẹ nhõm, lại có cảm giác bị sỉ nhục mà cắn cắn môi, nhưng vẫn nở nụ cười mềm mại với Hoắc Tuấn.
"Tuấn ca anh quên rồi à? Em là Tần Yên, là phó trưởng ban Ban Văn Nghệ." Vẻ mặt Hoắc Tuấn lạnh lùng. "Tôi nói là chỉ muốn cô ấy —— cô nghe không hiểu tiếng người?" "..." Dưới con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm không hề che dấu chút tia tàn ác nào, ngực Tần Yên run lên, màu máu trên môi cũng trút đi sạch sẽ. Cuối cùng sự sợ hãi đè nặng lên tia không cam lòng trong ngực cô ta. Đến thời khắc này, cô ta mới nhớ tới những lời đồn đãi đáng sợ về Hoắc Tuấn. Tần Yên cầm lòng không nổi mà lui nửa bước, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Khả, cười vô cùng khó coi. "Tiểu Khả... Nếu học trưởng Hoắc Tuấn kiên trì hợp tác với em, vậy đổi thành hai người một nhóm đi... Bên Hứa Trung Khải và Cố Tâm Tình, chị sẽ nói với bọn họ." Ánh mắt Tần Khả lóe lên. Trong lòng biết dù mọi người ở đây có gộp lại thì chỉ sợ cũng không dám chống lại Hoắc Tuấn, cô không tiếng động thở dài, chỉ có thể mỉm cười vô hại với Tần Yên. "Chị, em biết rồi." ......
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]