Tần Khả "......"
Đề tài này hình như có chút điên rồ, trực giác nói cho cô biết tốt nhất vẫn nên dời đề tài đi.
Tần Khả nắm chặt đầu ngón tay, mở miệng: "Hôm nay trước khi lên xe, anh đã nói với tôi cái gì."
"..."
Cơ thể Hoắc Tuấn cứng đờ.
Anh nâng mắt, khẽ nheo lại nhìn Tần Khả, ánh mắt đó cực kỳ có tính xâm lược, khiến Tần Khả có cảm giác như là con mồi đang bị để mắt tới.
Cô lặng lẽ khẽ hít một hơi, "Anh nói, tôi cứu anh, anh sẽ báo đáp tôi."
Hoắc Tuấn vẫn không nói một lời. Nhìn chằm chằm cô khoảng mười giây, bỗng nhiên anh cười khẽ, cúi đầu.
"Em muốn cái gì —— suy nghĩ cho kĩ, chỉ có một cơ hội."
Anh hơi dừng lại, ngay lúc Tần Khả sắp lên tiếng bỗng thấp giọng, giọng nói bị đè tới trầm khàn.
"Một cơ hội. Bất kể là em muốn cái gì... Tôi đều thỏa mãn em."
Anh nói xong đứng thẳng người lại, ý vị thâm trường nhìn cô.
Ánh mắt Tần Khả lóe sáng.
Nhưng cô không có một chút do dự nào.
"Đêm nay đệm nhạc dương cầm —— chỉ có một việc này, sau này
chúng ta cũng không ai nợ ai, thanh toán xong."
Hoắc Tuấn nhìn chằm chằm cô vài giây.
"Thanh toán xong?"
"Ừ."
"... Được."
Anh liếm liếm hàm răng, đè thấp tiếng cười, cũng áp xuống tia tàn bạo dưới đáy mắt.
Thấy Hoắc Tuấn đi phía sau Tần Khả tới đây, toàn bộ hoạt động trong phòng đều đột ngột ngừng lại.
Trong khoảnh khắc đó mọi âm thanh đều dừng lại, lặng ngắt như tờ.
Cho đến khi hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-em/1664418/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.