Cũng không biết đã qua bao lâu Trần Ngọc Châu mới giật mình thức giấc, gần đây nhiều việc dồn tới cho nên tinh thần cô có chút mệt mỏi. Nằm ở đó, ngủ quên lúc nào cũng không hay.
"Tỉnh?" Cao Minh Khải đang xem điện thoại, thấy cô cử động thì lên tiếng hỏi.
Cô nhìn tình cảnh của mình hiện tại, cô nằm chung một giường, đắp cùng một cái chăn với hắn. Đã bao lâu rồi bọn họ không như vậy, chỉ cần im lặng nằm ở bên nhau?
Hốc mắt bắt đầu cay xè vì xúc động, ngần ấy năm trời vậy mà... Cô vẫn rất yêu hắn!
Ngay lúc hắn dùng cái chết để buông tha cho cô, thì rốt cuộc cô cũng đã hiểu trái tim mình thật sự muốn và cần gì.
"Tự dưng lại khóc?" Hắn cả kinh nhìn cả gương mặt của cô đầy nước, cô không cam tâm tới vậy sao?
Có phải bây giờ cô đang rất hận hắn, vì hắn phá hoại hôn nhân của cô. Cao Minh Khải biết cô tới đây thăm bệnh hắn cũng không hề tự nguyện, mẹ hắn đã tới tìm cô. Vì hắn hiểu tính cách của Cao phu nhân mà, bà ấy thích dùng quyền lực để gượng ép người khác.
Mấy năm trước, chính hắn cũng là nạn nhân dưới tay của bà ấy.
Cao Minh Khải hiểu, vì bà ấy sợ hắn lại muốn cưới Trần Ngọc Châu nên bà ấy mới nhắm mắt cho Cao Tuấn kết hôn. Nếu không, đời nào mẹ hắn lại chấp nhận cô bước qua cửa. Vì anh không phải là con ruột của bà, nên bà mới đồng ý và mặc kệ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970632/chuong-34.html