Bối Kiều theo Cao Tuấn lên xe, anh cũng không có đuổi cô xuống mà trực tiếp lái đi. Hướng lái ngược lại với hướng nhà anh, ý định của Cao Tuấn là muốn đưa cô về Bối gia. Thấy vậy cô mới mềm mại nũng nịu:"Em không muốn về nhà, muốn ở cùng anh."
Đáp lại cô là sự im lặng dài dai dẳng...
Anh đang tức giận cho nên không đáp lời, hướng đi vẫn không đổi, đi về Bối gia.
Lúc chiếc xe đậu ở trước cửa nhà cô, Bối Kiều nhất định không xuống xe, ngồi lì ở đó.
"Vào nhà ngủ đi." Anh lạnh lạnh nhạt nhạt miễn cưỡng nói.
Bối Kiều ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cô nhõng nhẽo:"Em nói rồi em muốn ngủ với anh, không muốn ở một mình đâu."
"Khi nào em mới định lớn lên đây hả?" Anh tức giận rồi lớn tiếng với cô.
Bối Kiều bị ủy khuất, tình tính cô cũng không được tốt. Anh càng lớn tiếng cô lại càng ương ngạnh khó bảo, cô giơ điện thoại di động đến trước mặt anh.
Vừa ấm ức vừa nói:"Anh hung dữ với em? Phải rồi, em không lớn lên được. Cả đời này cũng không muốn lớn lên đâu!!! Bây giờ một là anh chở em về nhà anh, nghe lời em. Hai là em liền gọi cho dì Cao nói hết chuyện của hai đứa mình."
"Em..."
Cao Tuấn bị đe doạ, anh biết Bối Kiều dám nói dám làm!
Nhìn gương mặt cao ngạo của cô, anh tức giận nhưng cũng không dám làm khác đi. Đạp ga phóng thẳng về phía nhà riêng của mình, bầu không khí trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970591/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.