"Cô Trịnh xin cô cho tôi ít thời gian với... Cô Trịnh cô cứu con tôi với... Cô Trịnh..."
Người phụ nữ trung niên khóc lóc náo loạn ở đoàn làm phim nơi Trần Ngọc Châu đang làm việc. Bảo vệ ra sức ngăn cản nhưng bà ấy giống như đang phát điên cứ liên tục nhào tới.
Thấy sự việc này ồn ào, ảnh hưởng tới công việc của mọi người nên cô mới đi lại đó xem xét tình hình.
"Bà tìm tôi? Tôi không có quen bà, có nhầm lẫn gì không?" Trần Ngọc Châu hỏi, cô và người phụ nữ lạ mặt này không quen biết.
Vì lý do gì mà bà ấy lại tới đây khóc lóc nài nỉ?
Vừa nhìn thấy cô, bà ấy giống như bị kích động một mực muốn xông tới, cũng may là có bảo vệ hai bên cản lại.
"Cô Trịnh cô làm ơn tha cho con tôi đi... Nó biết lỗi rồi... Cô Trịnh cô tha cho nó lần này thôi... Cô Trịnh..." Bà ấy vừa nói vừa chắp tay vái lạy cô, nước giàn giụa trông rất thảm.
"Bà bình tĩnh đã, con của bà là ai tôi không có biết. Với lại cô ta làm gì mà bà tới đây xin tôi tha thứ? Tôi không hiểu gì hết."
"Trác Ny, con của tôi nó là Trác Ny... Cô Trịnh nó bồng bột nên mới làm ra cái chuyện bắt cóc kia... Cô làm ơn tha cho nó con đường sống đi mà, coi như tôi quỳ xuống cầu xin cô."
Người đàn bà dập đầu trước mặt cô, tỏ ra có thành ý, cũng rất khổ sở. Trần Ngọc Châu mới ngợ ra, bà ấy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-yeu-cao-tong-cho-lam-loan/2970586/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.