"Anh có hứa với em à? Anh chưa từng hứa là sẽ trả tự do cho em. Do khát khao sự tự do đến mức khiến em sinh ảo tưởng?".
Hắn nở nụ cười nhếch mép, Gia Như nhìn khuôn mặt của người đàn ông trước mặt, nụ cười đó thật là độc ác.
Cô khẽ mấp máy môi, chưa nói được lời nào thì Ngụy Khắc lại nói tiếp.
"Thế tại sao em lại cứu anh? Em trả lời đi, nếu ghét anh, tại sao lại cứu anh?".
Cô không thể trả lời, cô cũng không biết tại sao mình lại cứu hắn, thật sự không biết tại sao.
" Anh đi ra ngoài đi, đi đi".
Cô ngoảnh mặt đi chỗ khác, không muốn nhìn mặt hắn nữa. Hắn thở dài, không đôi co với cô nữa mà bỏ ra ngoài.
Gia Như ngồi trong bồn tắm, cô ôm hai đầu gối khóc thút thít.
Tại sao hắn lại lên giường với cô, hay là, hay là.... hắn là đang tưởng tượng cô là Tôn Hiểu sao.
Gia Như mặc chiếc váy mỏng ra khỏi phòng tắm, nhưng hắn đã không còn ở đây nữa. Trên bàn đã chuẩn bị đồ ăn sáng kèm theo một mẫu giấy nhỏ.
>.
Cô vò tờ giấy nát vụng rồi ném vào thùng rác. Hắn là đang dùng thủ đoạn "vừa đánh vừa xoa" à.
Gia Như nhìn cái giường bẩn thỉu của mình mà trong lòng dấy lên sự khinh bỉ, cô lấy điện thoại ra, gọi cho Thẩm Nhược Thanh.
"Sếp Thẩm, tôi có thể đến làm không? "
"Tôi lúc nào cũng chào đón cô. Nhưng mà cô đã khỏe hẳn chưa?".
"Cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-vi-em/2984351/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.