Cô nhìn ông bố ruột của mình. Phải! đó chính là bố cô, nhưng chẳng khác gì người dưng cả. Bọn người này xem cô như món đồ tiêu khiển. Mở miệng ra là chị con, mở miệng ra là Tôn Hiểu.
Không, cô sẽ không nhường nhịn cô ta nữa, cô ta là cái gì chứ?
" Nếu tôi không đồng ý thì sao. Cha à, ông đã bao giờ xem tôi là con của ông đâu chứ. Để tôi đoán nhé, chị của em chắc là bị đàn ông chán chường bỏ bê rồi nên mới quay về đây đúng không?"
" Em....".
Tôn Hiểu nức nở khóc, làm vẻ đáng thương trước mặt Ngụy Khắc. Tôn Hải không kiềm chế được tức giận mà quát lớn.
" Tiện nhân, rút lại lời nói ngay"
" Không. Tiện nhân chính là cô ta mới đúng, dù sao Ngụy tổng cũng là chồng tôi, chị là là tiện nhân mới muốn là kẻ thứ ba chen vào"
Ông định giơ tay tán vào mặt đứa con gái ruột của mình. Nhưng cổ tay ông đau điếng, Ngụy Khắc đẩy Tôn Hiểu qua một bên khiến cô ta ngã xuống đất. Hắn tức giận vô cùng, lời nói như muốn giết người đến nơi.
" Dám động vào người của tôi? Ai cho ông cái quyền đó?"
" Ngụy tổng, tôi chỉ muốn dạy bảo đứa con không có đạo lí..."
Ông ta chưa nói hết câu thì bất giác kêu lên, cổ tay ông ta như sắp gãy vụn. Tôn Hiểu thấy thế liền ôm lấy eo hắn van xin.
" Anh... em biết lỗi rồi, xin anh tha cho bố đi mà".
Cô ta còn nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-vi-em/2984323/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.