Một màu đen xám xịt giăng kín cả bầu trời, mới đây thôi vẫn rất nhiều mây và trong xanh, chắc là sắp mưa to rồi, Gia Như ngước lên bầu trời mà nhíu mày. Tâm trạng không tốt, thời tiết như vậy thật đúng là trêu ngươi mà. Cũng may cô lúc nào cũng mang theo ô.
Từng hạt mưa nặng nề bắt đầu rơi xuống. Chẳng mấy chốc mưa giăng kín cả thành phố, nhìn phía trước chỉ là một màu trắng xóa. Cô đang đứng đợi đèn, chợt có tiếng con nít kế bên, cô liếc qua thì thấy hai anh em bé xíu.
" Anh, anh mặc áo khoác vào đi, em... em không sao".
" Không sao cái gì, che như vậy đỡ ướt được chừng nào hay chừng nấy. Em đứng sát vào anh, áo khoác này dày lắm".
Gớm thật, mới tí tuổi đã nói chuyện đàn ông thật đấy. Gia Như nở nụ cười thích thú. Cô cúi xuống bên cậu bé, mỉm cười nói.
" Này nhóc, nhà nhóc ở xa không?"
Cậu bé cảnh giác ôm em gái thật chặt. Gia Như thấy cảnh tưởng đó thì tự nhiên cảm thấy thú vị vô cùng, cô búng nhẹ trán cậu bé.
" Cũng biết cảnh giác đấy. Cô cho nhóc cây dù này, lo mà đưa em gái về nhà nhanh đi. Cô bé trông có vẻ yếu đuối đấy".
Cậu bé liếc nhìn đứa em gái yếu ớt của mình nên đành lên tiếng:
" Thế còn cô, nếu cho cháu cây dù cô sẽ bị ướt đấy".
" Không sao, nhà cô ở ngay kia rồi. Vậy nhé".
Cô dúi nhanh cây dù tán rộng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-vi-em/2984321/chuong-27.html