Nhật Huy cho Vũ Lâm đi vệ sinh, xong xuôi rửa tay, bế con về phòng ngủ. Phòng bật điều hòa, nhiệt độ ấm áp, dễ chịu. Kim Sơn thiu thiu ngủ, gương mặt cực kỳ đáng yêu. Nhật Huy dém góc chăn cho Kim Sơn, quay sang dỗ Vũ Lâm ngủ tiếp. Vũ Lâm hơi lim dim, nó thỏ thẻ:
- Ba ơi, ba đừng khóc, con với anh khỏe rồi, khỏe lắm luôn á.
Nhật Huy ngẩn người. Cậu hôn má con một cái, vui vì các con ngoan và hiểu chuyện, buồn vì số phận vừa ra đời đã phải chịu cảnh nuôi nhốt như cậu. Cậu sợ mưa dầm thấm lâu chúng sẽ lây nhiễm cái tư tưởng biến thái của Phong Đại. Cậu muốn con mình được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, được đi học, được kết bạn, quan trọng nhất là được tự do. Vũ Lâm ngáp tiếp, nói lơ mơ:
- Bố bảo... bố bảo phải khỏe để... để về với ba, để ba không lo. Con khỏe lắm, anh Sơn khỏe lắm. Ba ơi, ba... bố bảo...
Giọng nó nhỏ dần, nhỏ dần rồi ngủ hẳn. Nhật Huy vuốt má Vũ Lâm, hôn con thêm mấy cái, hôn cả Kim Sơn. Phong Đại quan tâm cậu thật, yêu cậu thật, cậu cảm nhận được. Hắn cũng yêu con, thương con thật. Cách làm của hắn lại sai trái, cậu sợ, cậu ghét, cậu hận. Nhưng cậu, cậu... Cậu không biết nữa, cậu không dám nghĩ tới, không dám đối mặt với nó.
Nhật Huy ra ngoài, Phong Đại không còn ở phòng khách. Cậu loanh quanh sắp xếp lại phòng khách một chút. Cậu liếc phòng ngủ, chần chừ không biết có nên vào hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569689/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.