Nhật Huy không trả lời, cả người ớn lạnh, đầu ngón tay ngón chân tê rần, mềm nhũn. Cậu sợ quá, cậu không biết phải làm gì. Khi viết tờ kêu cứu cậu không kịp suy nghĩ nếu Phong Đại phát hiện cậu sẽ bị hành hạ thế nào. Cậu mong bác sĩ hay y tá trông thấy sẽ báo cảnh sát cứu cậu, còn không... còn không coi như chưa có gì xảy ra, cậu sẽ sống tiếp như này một thời gian. Sao lúc nào cậu cũng là người gặp đen đủi vậy? Hết lần này tới lần khác sự thật giáng cho cậu cái tát cậu sẽ phải sống với Phong Đại cả đời. 
Phong Đại nhíu mày, giỏi thật đấy, hỏi không nói, đang nghĩ lý do lấp liếm đây. Cứ sểnh ra cái là chạy, ngay lúc gia đình đang yên ổn Nhật Huy lại muốn xới tung lên, hắn phát rồ với cậu mất. Phong Đại nghiến răng bóp tay Nhật Huy thật mạnh, quắc mắt, giọng hầm hè: 
- Em không có mồm à? Hay em bị điếc hả? Có nghe thấy anh hỏi gì không? Nói! Đừng để anh nhắc lại lần nữa! 
Âm cuối Phong Đại rít lên. Nhật Huy bấu tay Phong Đại, không biết nên giải thích sao để Phong Đại bớt giận, mếu máo: 
- Đau quá, đau quá... anh... làm em đau. 
Phong Đại tức muốn nổ phổi. Hắn hất tay Nhật Huy ra, lực mạnh làm người Nhật Huy ngã nằm xuống sofa. Phong Đại bật dậy, hắn bước phăm phăm ra chỗ thùng đồ chơi. Chân vừa giơ, Phong Đại nhớ tới sự vui vẻ, khoái chí của hai đứa con mỗi khi vui đùa cùng hai người, sự hân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569688/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.