Nhật Huy được vỗ về cực kỳ thỏa mãn. Hai đứa nhóc như cảm ứng được Phong Đại nên không làm phiền Nhật Huy nữa, bụng cậu im thin thít. Phong Đại hôn trán Nhật Huy mấy cái, cậu rất ngoan không bài xích, không tỏ thái độ. Phong Đại nâng mặt Nhật Huy lên, hai tay vuốt ve má cậu, hỏi nhỏ: 
- Có nhớ anh không? 
Nhật Huy lắc đầu, ánh mắt đầy tủi thân. Phong Đại hôn trán Nhật Huy một cái, pheromone tản ra bao quanh người Nhật Huy như cái kén, người Nhật Huy thoải mái như đi trên mây. 
- Cục cưng không nhớ anh thật hả? Không nhớ sao lại làm tổ? 
Nhật Huy vẫn lắc đầu không trả lời. Phong Đại không mất kiên nhẫn, hỏi đi hỏi lại, mỗi lần hỏi đều dùng pheromone vuốt ve toàn thân Nhật Huy, liên tục xoa nắn, hôn hít vết cắn sau gáy cậu. Nhật Huy hệt như con mèo được chủ nhân vuốt ve, mắt lim dim tận hưởng. 
- Nào, nói cho anh nghe đi. Anh nhớ em lắm. Lúc nào cũng mong về thật sớm để ôm em, hôn em. Bé ngoan, em nói đi, nói xong anh ôm em nhiều hơn. 
Nhật Huy bị dụ. Cậu áp mặt vào lồng ngực hắn, gần như quên hết mọi đau khổ do hắn gây ra, ngỡ như hai người rất yêu nhau, nói thật: 
- Nhớ. Muốn được ôm. 
Phong Đại hài lòng, tuy nó còn cách cái hắn khao khát rất nhiều. 
- Nhớ nhiều hay nhớ ít? 
- Ít thôi, không thèm nhớ nhiều. 
- Ít tần nào? Miêu tả anh xem nào. 
Nhật Huy bấm nửa đốt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569671/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.