Nhật Huy mang thai được gần bốn tháng, bụng tròn to hẳn lên. Phong Đại xoa kem chống rạn cho Nhật Huy, vừa xoa vừa suy nghĩ. Nhật Huy tăng cân đều đều, mặt với chân tay không to lên mấy, ăn uống chủ yếu vào bụng, tính ra vẫn to quá so với bình thường.
Phong Đại hơi lo, Nhật Huy không chú ý mấy, hàng ngày lúc đứng lên cân mặt mới quạu. Cậu cực kỳ bài xích cái bụng này, sách trong thai kỳ hầu như không đọc, thỉnh thoảng còn lầu bầu mắng bé con trong bụng lẫn Phong Đại. Cậu thầm mong mình vô tình sảy thai hoặc Phong Đại bực gì đẩy cậu ngã, miễn không phải do cậu cố ý để Phong Đại không làm gì ảnh hưởng tới Đăng Hiệu.
Nhật Huy nhớ Đăng Hiệu, cứ mấy ngày sẽ hỏi Phong Đại một lần. Lúc hỏi chuyện Nhật Huy sẽ ngoan, để mặc Phong Đại ôm ấp, vuốt ve. Nay Phong Đại đang bôi kem chống rạn, Nhật Huy dò hỏi:
- Anh, dạo này Đăng Hiệu thế nào?
Phong Đại xoa kem xong massage bụng cho Nhật Huy, nghĩ mất mấy giây mới trả lời:
- Vẫn ổn, Hiệu vẫn đi học cùng Quang Nhật. Hai đứa nó thỉnh thoảng đi siêu thị hoặc công viên chơi.
- Còn gì nữa không? Nó ăn uống thế nào? Ở nhà một mình có ổn không? Nó có hỏi em nhiều không?
Nhật Huy hỏi nhiều lắm, Phong Đại hầu như đều nói ổn, tốt, rất tốt, không có vấn đề. Nhật Huy có tức hay hậm hực cũng chỉ giữ trong lòng, không dám thể hiện ngoài mặt. Cậu biết Phong Đại dùng điện thoại của cậu liên lạc với Đăng Hiệu. Chắc giờ Đăng Hiệu ghét cậu lắm. Anh trai bỏ đi mấy tháng trời cùng người yêu không đoái hoài tới, thỉnh thoảng hỏi han vài ba câu rồi biến mất, nếu là cậu thì sẽ tủi thân và ghét lắm. Cậu càng ghét Phong Đại hơn, hắn cô lập cuộc sống của cậu, ngay cả người thân duy nhất cũng bị hắn chia cắt.
Nhật Huy không hỏi thêm được gì, chán nản nằm nhìn trần nhà, trông như con búp bê vô hồn. Phong Đại massage bụng xong chuyển sang bôi kem vào đầu gối và bắp đùi, massage tiếp.
Thỉnh thoảng Phong Đại sẽ gọi về bảo Quang Nhật để ý Đăng Hiệu, dẫn Đăng Hiệu đi chơi, bảo ban nhau học tập. Quang Nhật sợ hắn một phép, hắn nói gì nghe nấy không dám cãi. Phong Đại dùng điện thoại của Nhật Huy bảo Đăng Hiệu rằng Nhật Huy bị bệnh hiểm nghèo phải ở viện điều trị một thời gian, tình hình không khả quan. Hắn cự tuyệt hết mấy lời nài nỉ tới thăm hay gọi điện, chỉ trả lời tin nhắn. Hàng tháng hắn sẽ bảo Quang Nhật đưa tiền cho Đăng Hiệu, giờ Đăng Hiệu là em rể hắn, hắn phải có trách nhiệm.
Nhật Huy ngoan được một lúc lại cáu kỉnh, cậu giãy khỏi tay Phong Đại, người nhích xuống góc sofa, tay bắt đầu cấu véo bụng. Da thịt mình nên vần vò một tí sẽ đau, da bụng cậu đỏ lừ lên, bực bội chuyển qua chọc cấu ghế tựa sofa. Khó chịu quá, người cậu cứ rấm rứt, buồn bực.
Phong Đại xốc nách Nhật Huy để cậu ngồi lên đùi, tỏa pheromone bao bọc lấy cậu, người Nhật Huy thoải mái hơn chút. Trong thai kỳ omega phải được pheromone của alpha vỗ về. Nhật Huy khó chịu không chỉ do thay đổi của cơ thể mà còn do cảm giác bức bối, ức chế khi bị giam cầm, cưỡng chế. Phong Đại lo trạng thái này của Nhật Huy kéo dài sẽ khiến cậu bị trầm cảm, tâm lý bị ảnh hưởng, em bé trong bụng không được khỏe. Hắn thương cậu lắm, hắn muốn cậu thật hạnh phúc. Hắn vỗ vỗ lưng cậu, nói bâng quơ:
- Em có muốn nói chuyện với Hiệu không?
Mắt Nhật Huy mở lớn, không tin nổi nhìn Phong Đại. Cậu lắp bắp:
- Thật... thật á? Anh nói thật... thật không? Em được nói chuyện với Hiệu?
- Không muốn à?
Nhật Huy vội túm lấy tay Phong Đại, sợ Phong Đại đổi ý.
- Muốn, muốn, em muốn. Cho em nói chuyện với nó đi, em lo cho nó lắm. Anh gọi cho Đăng Hiệu luôn đi. Anh mau gọi đi.
Nhật Huy cứ tưởng Phong Đại không cho cậu liên lạc với người khác, hóa ra Phong Đại vẫn tốt lắm. Cuộc sống tù túng khiến Nhật Huy bắt đầu cho rằng những việc rất đỗi bình thường là đặc ân, là lòng tốt của Phong Đại, hắn thương cậu nên thay đổi vì cậu. Chúng không khác gì độc dược đầu độc Nhật Huy, khiến cậu ỷ lại, không còn phòng bị hắn.
Phong Đại quan sát vẻ mặt của Nhật Huy, gật gù mấy cái, trông có sức sống hơn rồi đấy. Hắn hứa hẹn:
- Giờ chưa gọi được. Em ngoan đã rồi anh cho em nói chuyện với Hiệu.
Nhật Huy sốt ruột, hơi nóng nảy:
- Bao giờ mới gọi được? Anh định lừa em à? Anh vừa bảo sẽ gọi mà.
Phong Đại nhún vai.
- Anh hỏi trước thôi. Em phải ngoan đã thì mới được. Như lúc nãy cấu véo bụng là không ngoan đấy. Không được làm đau bản thân, nhớ chưa?
- Không cấu nữa, em không cấu nữa. Anh gọi cho Hiệu đi, em muốn nói chuyện với nó.
- Chưa được. Phải xem xét thêm đã.
Nhật Huy cắn môi, thầm chửi Phong Đại là đồ chó, hắn toàn đặt điều kiện với cậu.
- Xem xét đến bao giờ? Mấy ngày nữa anh gọi? Anh phải gọi sớm, em sốt ruột lắm.
Phong Đại dỗ dành Nhật Huy, hứa hẹn trong một tháng cậu ngoan, nghe lời, yêu quý bản thân thì hắn sẽ cho cậu nói chuyện với Đăng Hiệu năm phút. Nhật Huy tròn mắt, năm phút? Năm phút thì nói được cái gì? Cậu cò kè mặc cả với Phong Đại, cuối cùng chốt được mười phút. Nhật Huy muốn thêm mà nhìn Phong Đại bắt đầu khó chịu. Cậu biết đủ dừng lại, ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn, cả người tắm trong pheromone kẹo ngọt dễ chịu.
Mấy ngày hôm sau Nhật Huy rất tự giác chăm sóc bản thân. Cậu đọc mấy quyển sách về thai kỳ, cách tương tác với em bé trong bụng, tự bôi kem chống rạn. Phong Đại khá hài lòng. Trông hai người y như cặp vợ chồng son cùng vun vén cho gia đình nhỏ.
Phong Đại pha sữa cho Nhật Huy, từ tháng thứ ba Phong Đại bắt đầu cho Nhật Huy uống thêm sữa bầu. Nhật Huy nếm vị khác so với mọi ngày, thấy nó cứ kỳ kỳ. Cậu cau mày không muốn uống nữa, Phong Đại vuốt ve lưng cậu, nói nhỏ:
- Không ngoan thế này không được gọi điện đâu.
Nhật Huy lườm Phong Đại, nhắm mắt nhắm mũi tu hết cốc sữa. Phong Đại đưa cốc nước cho Nhật Huy uống tráng miệng, khen Nhật Huy ngoan, giỏi. Nhật Huy chửi thầm trong đầu đúng là đồ thần kinh.
Mí mắt Nhật Huy dần trĩu xuống, cơn buồn ngủ ập tới. Nhật Huy ngáp ngắn ngáp dài, nhìn đồng hồ mới mười giờ sáng, không hiểu sao buồn ngủ vậy. Phong Đại xoa lưng Nhật Huy, nhìn cậu đầy cưng chiều:
- Buồn ngủ thì ngủ đi, đến giờ ăn cơm anh gọi.
Nhật Huy gật đầu, người rũ rượi không muốn đứng lên. Phong Đại bế Nhật Huy vào phòng ngủ, nằm xuống giường với cậu.
Chẳng bao lâu Nhật Huy ngủ say. Phong Đại lay người Nhật Huy, cậu không tỉnh. Hắn gọi to mấy tiếng, cậu nằm im thin thít, mí mắt không cả động. Phong Đại yên tâm ra ngoài lái ô tô tới trước cửa, bế Nhật Huy vào trong xe. Phong Đại đánh tay lái, xe lăn bánh tới chỗ hẹn. Hắn không định làm thế này, nhưng hắn lo cho sức khỏe của Nhật Huy lẫn con hắn.
Ở lưng chừng núi có chiếc xe màu trắng in chữ thập đỏ. Xe to như xe bus, trang bị bên trong không khác gì phòng khám thu nhỏ. Phong Đại đeo khẩu trang, đội mũ cho hắn và Nhật Huy, trang bị đâu ra đấy hắn dừng xe cạnh xe trắng, mở cửa xe bế Nhật Huy xuống.
Nhân viên bên trong thấy người tới vội kéo cửa cho Phong Đại vào. Phong Đại đặt Nhật Huy xuống ghế siêu âm, kéo áo cậu lên. Bác sĩ siêu âm động tác nhanh gọn siêu âm cho Nhật Huy. Hình ảnh hiện trên màn hình, Phong Đại chăm chú theo dõi cử động của bé con trên màn ảnh. Hình ảnh di chuyển, hắn sửng sốt. bác sĩ chúc mừng:
- Là thai đôi. Hai bé rất khỏe mạnh, cân nặng và cơ thể đều ổn định. Gia đình muốn xem giới tính luôn không?
Giọng Phong Đại run run:
- Có, có.
Hắn nắm chặt tay Nhật Huy. Bé cưng của hắn giỏi quá, không những có bầu mà còn mang thai đôi, thảo nào bụng Nhật Huy lớn nhanh vậy. Phong Đại hôn tay Nhật Huy đầy thành kính, mắt rơm rớm nước, tự nhủ phải chăm sóc Nhật Huy thật tốt.
Bác sĩ di chuyển đầu dò xem bộ phận sinh dục của hai bé.
- Chúc mừng, là hai bé trai.
Phong Đại như vỡ òa trong hạnh phúc, hắn vui phát điên lên được. Hắn ước Nhật Huy tỉnh để cùng vui với hắn. Phong Đại mất một lúc mới bình tĩnh. Nhật Huy chưa thích nghi hẳn với cuộc sống ở đây, đợi một, hai tháng nữa ổn định hơn hắn sẽ cho cậu biết tin vui.
Phong Đại để bác sĩ làm thêm một số thăm khám cho Nhật Huy. Mọi kết quả đều bình thường, Nhật Huy và hai em bé phát triển tốt. Bác sĩ chuyển cho Phong Đại video siêu âm 5D. Phong Đại như bị thôi miên, nhìn hai em nhỏ trong màn hình say sưa.
Xong xuôi hắn đưa Nhật Huy về nhà, đặt cậu nằm ngủ lại trên giường, coi như không có gì xảy ra. Dịch vụ thăm khám tại nhà hôm nay ngốn hết của hắn ba mươi triệu, rất đáng giá. Phong Đại hôn trán, hôn má Nhật Huy, thủ thỉ lời yêu với bé cưng của mình.
Phong Đại đột nhiên nhận được điện thoại của ông Bàn. Hắn để điện thoại trong két, lúc xem điện thoại đã có chục cuộc gọi nhỡ. Hắn tránh vào nhà vệ sinh gọi lại cho bố. Cuộc nói chuyện không mấy êm đẹp, vài ngày nữa bố hắn sẽ về nước.
Phong Đại để Nhật Huy ở nhà hai ngày không yên tâm lắm, nhưng lần này hắn phải về thành phố HN. Bố hắn biết việc hắn bảo lưu kết quả đại học, không ở nhà cạnh trường đại học KLX, cũng không ở cùng Quang Nhật mấy tháng trời. Ông tức lắm, bay từ nước ngoài về nói chuyện với hắn. Lần này khá căng, Phong Đại phải về nghe ông cằn nhằn, không thể nói tiếp qua điện thoại được.
Trước hôm đi Phong Đại mới bảo Nhật Huy:
- Huy ơi, sáng mai anh phải về thành phố HN, em chịu khó ở nhà hai ngày nhé.
Nhật Huy đang đọc sách, nghe vậy thì sửng sốt.
- Anh đi đâu cơ?
Phong Đại ôm eo Nhật Huy, ngả đầu vào vai cậu, giọng ỉu xìu:
- Anh phải về thành phố HN có việc. Em ở nhà phải chú ý ăn uống, không được bỏ bữa đâu đấy. Vitamin, canxi, sắt phải nhớ uống đúng nhớ, không được thức khuya xem phim hay chơi ipad.
Phong Đại lải nhải y như bà mẹ càm ràm với thằng con trai đang tuổi phản nghịch.
——————————
Đại buột mồm bảo thai đôi thì thích giờ đôi luôn nè, 2 bé trai luôn hehe
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]