Chương trước
Chương sau
Nhật Huy khóc mãi không ngừng được, tay cầm thẻ thả lỏng, thẻ ngân hàng lăn trên đất. Sau khi đánh dấu xong alpha sẽ nảy sinh ham muốn độc chiếm lẫn mong muốn bảo bọc, che chở cho omega, còn omega sẽ nảy sinh sự ỷ lại với alpha đánh dấu mình. Có lẽ do ảnh hưởng của liên kết mà Nhật Huy nảy lên ý muốn được Phong Đại dỗ dành. Cậu biết tất cả là phản ứng sinh lý của cơ thể chứ cậu ghét hắn, sợ hắn, cậu không muốn hắn chạm vào người. Trái tim cậu nhói đau, vết cắn sau gáy bứt rứt, râm ran.

Phong Đại hôn hít vết cắn đánh dấu không biết chán. Vết cắn này sẽ không biến mất, nó hệt như hình xăm khắc sâu vào da thịt Nhật Huy. Hắn nhìn nó một cách mê đắm, cuối cùng cậu cũng là omega của hắn, cậu không thể rời khỏi hắn. Nỗi tức giận do cậu bỏ trốn tiêu tan gần hết, còn một ít bực bội khi cậu không nghe lời.

- Đừng khóc, kết sắp tan rồi. Bé ngoan, chịu một xíu nữa nha. Anh thương em lắm, thương em nhất.

Phong Đại hôn vai, hôn má dỗ dành Nhật Huy. Kết tan được một nửa, Nhật Huy đỡ đau hơn, không thấy căng đau khủng khiếp như ban nãy. Cậu khóc rấm rứt đẩy mặt Phong Đại ra chỗ khác:

- Cút đi... hu hu... Cút đi... Đồ độc ác...

Nhật Huy thút thít, mặt mũi bẩn như con mèo hen, Phong Đại đã lau mặt cho mà trông vẫn nhem nhuốc. Phong Đại thuận theo không hôn mặt Nhật Huy nữa, chuyển sang hôn mút bả vai cậu và vết cắn. Hắn vuốt ve tấm lưng trần run rẩy theo tiếng khóc, trong lòng vừa thống khoái vừa thương xót.

Sau khi đánh dấu, kỳ phát tình bắt đầu alpha sẽ khao khát được tiếp xúc da thịt với omega của mình. Phong Đại muốn ôm ấp Nhật Huy từ sáng đến tối, quấn quýt đến khi hắn lả đi vì mệt. Cơn nóng của kỳ phát tình rạo rực, bùng cháy dữ dội. Không dùng thuốc ức chế thì phải làm tình cho đến khi kỳ phát tình kết thúc. Nhật Huy cũng vậy, cậu ghét việc thân mật với Phong Đại, bản năng lại khiến cậu muốn ở gần hắn. Nhật Huy lau nước mắt, cậu ghét bản thân quá.

Kết tan hết, con quái vật tuột khỏi lỗ nhỏ. Tinh dịch ào ra như nước lũ, cảm giác nóng hôi hổi bên trong vách thịt hạ dần. Nhật Huy như được ân xá, thời gian kết kẹt trong người tựa như cả năm, đau đớn không khác gì lần đầu. Nhật Huy đập đập eo Phong Đại, giọng như muỗi kêu, nghèn nghẹn:

- Đi ra, tránh ra... đau quá, bên trong đau quá... tránh ra...

Phong Đại nhấc người dậy, đầu vẫn cúi xuống hôn mấy cái lên vai Nhật Huy.

- Thương lắm, một lúc nữa hết đau. 

Nhật Huy quờ tay ra sau mông, cậu sờ thấy một đống tinh dịch. Nước mắt cậu lại ào ra, nhiều thế này kẹt ở trong lâu chắc chắn sẽ có em bé. Cậu không muốn tí nào. Người cậu đau, cố lết dậy bò sang chỗ khác. Chỗ vách thịt kết kẹt lại vẫn nhói, cậu mím môi, không muốn tỏ vẻ tủi thân với hắn.

Phong Đại giữ vai Nhật Huy, hắn lật người cậu bắt cậu đối mặt với hắn. Vẻ mặt hắn dịu hơn nhiều, pha thêm nét thoả mãn sau khi ân ái:

- Em định đi đâu?

Nhật Huy co rúm, nhìn Phong Đại đầy sợ sệt. Cậu lắc đầu, giờ cậu chẳng có chỗ trốn. Phong Đại vuốt ve má Nhật Huy, mặt bé cưng sưng hết lên trông rõ tội nghiệp. Hắn thở dài, lúc đấy tức quá chỉ muốn dạy cậu một bài học, quên mất sức lực của hắn lớn hơn cậu nhiều. Nhật Huy hơi giật người về sau, hắn đánh bầm hết mặt cậu, giờ động mạnh là đau. Hắn đau lòng, tay chỉ dám vuốt hờ, thở dài:

- Anh không định đánh mạnh thế đâu, ai bảo em không nghe lời. Mặt sưng húp hết rồi, thương quá.

Nước mắt Nhật Huy rơi nhiều hơn. Cậu sợ mấy câu thương câu yêu của hắn. Phong Đại cố dịu giọng thêm, hắn không muốn Nhật Huy khóc nhiều thế này:

- Ngoan, nín đi. Từ giờ em có bướng cỡ nào anh cũng không đánh em. Anh thề đấy. 

Nhật Huy sụt sịt, lẩm bẩm:

- Nói dối.

Phong Đại thơm môi Nhật Huy, dỗ dành hết cỡ:

- Có nhớ lần anh dùng uy áp nạt em không? Sau lần đấy anh hứa nếu em không nói chia tay anh sẽ không dùng uy áp nữa. Có thấy anh dùng lại lần nào chưa? Giờ cũng thế, anh sẽ không đánh em dù em bướng thế nào.

Nhật Huy nghe biết vậy chứ không để trong lòng, hắn toàn nói dối. Phong Đại thở dài, Nhật Huy không tin hắn, đành dùng hành động chứng mình vậy, rồi bé cưng sẽ hiểu lòng hắn.

Kỳ phát tình vừa bắt đầu, một lần làm tình không thấm vào đâu, cảm giác rạo rực vẫn y nguyên. Phong Đại vuốt ve bắp đùi trong của Nhật Huy, nhìn cậu đắm đuối. Ánh sáng từ điện thoại hắt vào mặt hắn, cộng thêm khung ảnh rừng cây u tối đằng sau, tiếng côn trùng rả rích trông y như quỷ dữ. Nhật Huy run rẩy, muốn bò về sau mà Phong Đại bóp lấy đùi cậu, mắt hơi híp lại, thì thầm vào tai cậu:

- Không được từ chối. Anh nói với em bao nhiêu lần rồi quên nhanh thế. Em phải nhớ kĩ em là omega của anh, là bạn đời của anh, em phải làm tình với anh. Anh thoải mái, em cũng thoải mái, nhớ chưa?

Bàn tay ở bắp đùi mon men lên trên túm lấy cậu nhóc. Cậu nhóc ỉu xìu vì đau nên chưa xuất lần nào. Hắn tuốt lên tuốt xuống, nói rất tận tình:

- Nào, để anh làm em thoải mái.

Nhật Huy chặn tay hắn, lắp bắp:

- Không, không.

Phong Đại quắc mắt, giọng đanh lại:

- Không cái gì? Vừa nói xong đã quên hả?

Nhật Huy giật nảy người, rơm rớm nước mắt. Trận đánh vừa rồi như bóng ma lẩn quẩn, cậu sợ không dám chống đối hắn. Phong Đại đổi thái độ rất nhanh:

- Nghe lời, biết chưa? Nghe lời thì anh mới thương.

Phong Đại mỉm cười, ánh mắt híp lại chan chứa yêu thương và khoái cảm vặn vẹo. Phải ngoan, phải nghe lời, phải ở yên trong ngôi nhà hắn tạo ra, cứ như vậy thì muốn cái gì hắn cũng chiều.

Người Nhật Huy lạnh toát, Phong Đại đáng sợ quá, hắn điên thật rồi. Ai cứu cậu với, ai cứu cậu với.

Phong Đại gạt tay Nhật Huy ra, vuốt lên vuốt xuống cậu nhóc ỉu xìu. Hắn quệt tinh dịch trào ra ở mông Nhật Huy lên cậu nhóc, dùng nó làm bôi trơn để cậu nhóc có thêm kích thích. Pheromone kẹo ngọt tản ra nhiều hơn, quấn lấy pheromone bạc hà chập chờn trong không khí. Người Nhật Huy nóng lên, cơn hứng tình của kỳ phát tình hệt như tro tàn được thêm củi bùng lên dữ dội. Phong Đại thỏa mãn hít hà lấy pheromone bạc hà mát lạnh thơm ngọt, tuyệt quá.

Phong Đại không đợi nữa, hắn kéo chân Nhật Huy sang hai bên, đẩy hông, con quái vật đâm thẳng vào lỗ nhé. Nhật Huy chưa hết đau hẳn, cậu đập vào vai hắn, gào to:

- Đau quá! Đau mông quá! Anh làm em đau! Đau quá!

Phong Đại giữ tay Nhật Huy, hắn ngồi dậy tiện kéo Nhật Huy ôm vào lòng. Hắn di hông thật chậm, nhấp từng tí một ra vào, vừa làm vừa dỗ cậu:

- Đây, đây, anh làm chậm thôi, không sao, không sao. Cố chịu một tí, sắp sướng rồi, ngoan, ngoan.

- Không! Đau lắm! Không chịu đâu! Chết mất! A... Chết mất! Sắp chết rồi!

Nhật Huy khóc nức nở, hắn h.i.ế.p cậu tiếp, làm sao cậu chịu được cả tuần đây. Người Nhật Huy râm ran khó chịu, cơn sướng nhâm nhẩm cắn xé cậu, cơn đau ở vách thịt không mất hẳn, nó quyện cùng khoái cảm hành hạ cậu. Cậu chết mất, hắn hành hạ cậu chết mất. Cậu ghê tởm hắn, cậu ghét hắn, nhưng kỳ phát tình lại khiến cậu muốn quấn lấy hắn. Vết cắn sau gáy nóng lên, tê dại vì sướng khi pheromone của Phong Đại xẹt qua.

Phong Đại ôm mông Nhật Huy, động tác đâm nhanh hơn.

- Nào, nào, sướng ngay bây giờ đây.

Phong Đại liếm má Nhật Huy. Nhật Huy rên đau, lắc đầu quầy quậy. Phong Đại chọc đầu lưỡi vào miệng Nhật Huy, một tay giữ gáy cậu. Nhật Huy cắn môi hắn, mếu máo:

- Không hôn đâu, không hôn đâu.

Phong Đại híp mắt. Hắn mím môi, tự cắn môi bật máu. Tay giữ gáy nhéo gáy cậu một cái đau điếng, cậu bị cảnh cáo không dám nhúc nhích. Hai người hôn sâu, có lúc lưỡi Phong Đại còn đâm ra đâm vào khoang miệng cậu giống hệt động tác hông bên dưới. Nhật Huy khóc, hắn bắt cậu nuốt cả nước bọt lẫn máu hắn. Hắn là con quỷ, hắn là đồ bệnh hoạn.

Phong Đại sướng khoái cực điểm, mọi chỗ trên người Nhật Huy đều có hương vị của hắn. Chẳng mấy mà cái bụng nhỏ này sẽ có con của hắn. Hắn phải nhồi đầy cái bụng này, bắn tinh khiến bụng cậu phồng to lên như quả bóng càng tốt.

Phong Đại làm được một nửa thì dừng. Hắn giữ lưng Nhật Huy, với tay ra sau lưng cậu lấy cái áo dưới đấy tròng vào người cho cậu. Nhật Huy có chỗ bấu víu, đỡ được cảm giác trống vắng, trần trụi. Cậu không quan tâm đây là áo của Phong Đại, miễn là có thứ cho cậu che thân. Phong Đại thơm Nhật Huy một cái thật kêu, dễ dụ thật. Dọa một tí rồi cho chút ngon ngọt, dần dần sẽ đi vào quỹ đạo thôi.

Phong Đại rút con quái vật khỏi lỗ nhỏ. Hắn với lấy quần mặc vào, nhưng hắn chỉ cài cúc quần, khóa quần vẫn để đấy không kéo lên. Nhật Huy cảm giác không ổn, nhìn quanh muốn trốn. Phong Đại cười híp mắt. Nhật Huy mặc áo hắn rộng thùng thình, vật áo che hết hông, bên dưới không mặc quần, nhìn thôi đã muốn ăn thịt cậu. Phong Đại tốc gấu áo lên, hai ngón tay đâm vào lỗ nhỏ bới móc, hắn nói đầy thoải mãn:

- Nào, để anh bế em về.

Nói xong hắn lại đâm con quái vật vào, đỡ mông với lưng Nhật Huy đứng lên. Eo hắn đau, đứng lên hơi loạng choạng, Nhật Huy chới với vội bấu lấy hắn theo phản xạ. Phong Đại thỏa mãn, cứ bấu lấy hắn không buông thế này thật tốt. Nhật Huy cựa quậy, cậu chưa cầm thẻ ngân hàng.

- Thẻ... thẻ của em...

Phong Đại cúi xuống quỳ trên đất, hông đâm mạnh lên trên, Nhật Huy bủn rủn cả người. Đầu với vai Nhật Huy suýt chạm đất. Phong Đại chuyển từ lưng sang đỡ cổ cậu, nhắc:

- Em nhặt thẻ đi, ưm, thích quá.

Hắn nói mà hông vẫn đâm phầm phập. Nhật Huy nghiến răng với tay nhặt thẻ. Phong Đại đợi Nhật Huy cầm chắc thẻ mới nhích sang nhặt điện thoại soi đường.

Phong Đại một tay đỡ mông Nhật Huy, một tay ngáng sau lưng cậu cầm điện thoại soi đường đi. Hắn không mặc áo, cậu không mặc quần, thân giữa hai người liên kết chặt chẽ. Mỗi bước đều đâm vào trong nông sâu xiên chéo đủ kiểu, Nhật Huy bị đâm mềm nhũn người. Kỳ phát tình khiến cậu mê muội, vừa ghê tởm vừa mong chờ hắn tiến vào. Nhật Huy nhìn khung cảnh núi rừng ở sau, bàn tay chới với muốn bắt lấy chúng. Lần này trốn ra được, không biết bao giờ mới có thể ra tiếp.

—————————

Quào quào, bắt đầu chịch như gà rồi 🤪 lời hứa của mấy khứa cờ đỏ khó tin quá. Vote cmt sau khi đọc cho tui có động lực nha hihi

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.