Nhật Huy xấu hổ, mặt lẫn tai đỏ bừng. Cậu chỉ lo nghĩ cho bản thân mà không nghĩ tới Phong Đại. Người ta muốn cho cậu thứ tốt nhất, cậu thì khiến người ta phải sống khổ sổ hà tiện.
- Xin lỗi, tại tớ mà cậu phải ăn tiêu dè xẻn.
Phong Đại kéo Nhật Huy lại, ép cậu phải nhìn hắn, nói rất nghiêm túc:
- Đừng xin lỗi, tớ không để ý chuyện đấy. Huy, tớ muốn chăm sóc cậu, cậu đừng phân định rạch ròi tiền của tớ hay tiền của cậu, như vậy không khác gì người dưng nước lã. Sau này mình sẽ kết hôn mà, cậu tiêu tiền của tớ đi. Tớ không muốn thấy cậu vất vả kiếm tiền rồi bỏ bê việc học. Giờ đang là sinh viên, việc học quan trọng hơn. Cậu đừng chú tâm đi làm quá rồi kết quả dở tệ, sẽ ảnh hưởng đến tương lai đấy. Tớ biết cậu cố kiếm tiền vì Đăng Hiệu, không muốn phụ thuộc vào tớ, sợ mọi người nghĩ cậu ăn bám tớ.
Nhật Huy xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn, hắn nói trúng tim đen của cậu. Thân thiết đến mấy cậu cũng biết giữa hai người có bức tường ngăn cách. Cậu không dám bước qua. Cậu sợ nếu bước qua sẽ không quay lại được. Điều kiện kinh tế khó khăn làm cậu phải gồng lên để chăm lo cho Đăng Hiệu, để không phải lép vế trước Phong Đại. Nhưng gồng lên mãi cũng có lúc mệt mỏi, nhất là hôm nay.
Phong Đại ôm Nhật Huy, vuốt ve sau gáy cậu, thủ thỉ:
- Huy à! Tớ xin cậu đấy. Đừng coi tớ là người ngoài nữa.
Trái tim Nhật Huy run rẩy. Đáng lẽ cậu là người thua thiệt, vậy mà hắn lại là người xuống nước năn nỉ cậu. Phong Đại nói tiếp:
- Cậu thấy điểm thi chưa?
Nhật Huy áp má vào ngực hắn, chán nản:
- Tớ thấy rồi.
- Cậu đừng đắn đo nữa. Tớ muốn tốt cho cả cậu và Đăng Hiệu.
- Nhưng mà...
Nhật Huy chần chừ. Cậu không muốn dựa dẫm vào hắn, cậu muốn tự lập. Phong Đại cắt ngang lời Nhật Huy, buông cậu ra, hơi nổi cáu:
- Đừng nói nhưng. Cậu chỉ cần đồng ý với tớ. Cậu không yêu tớ à? Sao cậu tính toán thiệt hơn nhiều vậy?
Nhật Huy ôm má hắn, dịu giọng trấn an:
- Yêu chứ. Nếu không tớ đã chẳng đồng ý mấy việc đi quá giới hạn.
Hắn vẫn cáu kỉnh:
- Thế cậu còn lăn tăn cái gì nữa?
Cậu không dám nhìn hắn, nói lí nhí:
- Tớ... tớ không muốn ăn bám cậu, không muốn cậu bị mang tiếng yêu phải một đứa đào mỏ.
Phong Đại bẹo má cậu, vừa cười vừa nói:
- Ăn bám với đào mỏ cái gì, hâm thế. Ai nói thì tự nghe. Hừ, mấy đứa mồm thối nói linh tinh là loại ghen ăn tức ở, kệ chúng nó. Nhà nào chẳng là chồng đưa tiền cho vợ giữ. Giờ tớ làm ra tiền, không đưa cậu nhỡ tiêu linh tinh hết thì sao? Cậu không sợ tớ ra ngoài bị người khác lừa mất à?
Phong Đại chạm môi Nhật Huy mấy cái, nói rất dịu dàng, ánh mắt đầy ý tứ cầu xin:
- Đừng nghĩ linh tinh nữa, nha. Còn từ chối nữa tớ giận thật đấy.
Nhật Huy do dự, nửa muốn nửa không, cán cân ở lưng chừng chưa nghiêng hẳn về bên nào.
Phong Đại chờ mấy phút không nhận được câu trả lời mong muốn, vẻ dịu dàng trong mắt phai đi. Hắn cau mày, cảm giác mọi việc không được thuận lợi. Tại sao nói đến mức đấy rồi vẫn không động lòng vậy? Hắn nghĩ nhanh mấy giây, con ngươi hơi di chuyển. Hắn thay đổi thái độ, đẩy Nhật Huy ra:
- Có vẻ tớ không quan trọng với cậu nhỉ. Quên đi, không cần thì thôi.
Phong Đại quay lưng với Nhật Huy, chùm chăn kín cổ muốn ngủ. Nhật Huy cuống quýt ngồi dậy, từ lúc yêu tới giờ hắn chưa nhìn cậu như vậy lần nào. Cái nhìn lạnh lùng, hờ hững, không quan tâm, không có tình cảm. Cứ như trước giờ hắn không hề yêu cậu vậy. Người cậu lạnh toát, cái rét bộc phát từ tận sâu trong lòng. Cậu sợ hắn mặc kệ cậu, không để ý tới cậu nữa vì cậu quá cứng đầu, không chịu thỏa hiệp. Những việc hắn làm đều muốn tốt cho cậu, không hề làm hại cậu, cậu cứ cố chấp làm theo ý mình chẳng khác nào tổn thương hắn. Cậu lay người hắn, giọng nơm nớp lo sợ:
- Đại ơi, Đại. Cậu đừng giận.
Phong Đại gạt tay Nhật Huy, nhích người ra xa không thèm trả lời. Nhật Huy căng thẳng. Cậu nằm xuống, vòng tay qua ôm eo hắn, hôn gáy hắn mấy cái. Phong Đại không đẩy Nhật Huy, cũng không phản ứng. Cậu ôm hắn chặt hơn, nói lí nhí:
Phong Đại cười khoái trá. Chiều quá sinh hư, nhiều khi phải cứng rắn bé cưng của hắn mới đi đúng quỹ đạo hắn uốn nắn.
Phong Đại để Nhật Huy năn nỉ một lúc mới nhúc nhích. Đến khi quay lại nét cười vặn vẹo đã biến mất, chỉ còn vẻ mất hứng không vui. Nhật Huy tươi tỉnh hẳn, nhìn hắn đầy mong đợi. Hắn vuốt má cậu, mặt mày cau có hỏi:
- Từ giờ cậu giữ tiền tớ kiếm được để chi tiêu cho gia đình, biết chưa?
Nhật Huy gật đầu, sợ Phong Đại chưa hết giận nên rướn người lên hôn hắn. Phong Đại để cậu chủ động, không đáp lại như mọi lần. Cậu kêu khổ trong lòng, lần này chắc hắn giận lâu đây. Lưỡi cậu cạy mở khoang miệng hắn, vói vào trong cuốn lấy đầu lưỡi hắn liếm láp. Hắn hé miệng theo cậu, động tác khá hờ hững. Cậu gặm cắn hai cánh môi hắn một lúc, mặt hồng hồng nói:
- Hôm nay tớ phục vụ cậu, cậu không phải làm gì cả.
Phong Đại nhướn mày, nét mặt giãn ra, thoải mái gác hai tay trên đầu chờ đợi. Nhật Huy ngồi lên người Phong Đại, vừa hôn vừa cởi đồ của hắn. Cậu hôn khắp người hắn, để lại dấu hôn từ cổ cho đến ngực, bụng, chỗ nào cũng để lại dấu vết. Hắn híp mắt, hơi thở nặng nề, con quái vật bừng bừng sức sống.
Nhật Huy liếm láp con quái vật thật kĩ, cả người nó bóng nhẫy, gân guốc nổi quanh. Cậu vừa liếm vừa tự nới lỏng, tiếng nước nhóp nhép dâm đãng xen lẫn giọng mũi rên rỉ khi nuốt con quái vật xuống tận cổ họng.
Ba ngón tay ra vào thuận lợi, Nhật Huy đeo bao cao su cho con quái vật, sau đó tự mình ngồi lên di chuyển. Nhật Huy chống hai tay lên chân Phong Đại, người ngả về sau, chân dang rộng sang hai bên phô bày hết cảnh tượng quấn quýt giữa hai người. Tư thế này rất xấu hổ, vì lấy lòng hắn nên hôm nay cậu mới chủ động, chứ bình thường hắn dụ dỗ đến mấy cậu cũng không chịu làm. Phong Đại không giúp một cái gì, khi nào tốc độ của cậu chậm lại mới vỗ mông cậu mấy cái thể hiện bất mãn, lên án thái độ phục vụ không tốt.
- Nhanh lên, chậm quá, thế này một tiếng tớ cũng không bắn được.
Cậu cố đẩy nhanh tốc độ, nhưng tư thế này rất mệt, mấy phút đã rệu rã cả chân, người mệt lử, mông bị đánh đỏ lừ. Mỗi lần đánh mông vách thịt bên trong sẽ xao động theo, run run thít chặt con quái vật khiến Phong Đại rên hừ hừ.
Duy trì được cỡ hai mươi phút Nhật Huy chịu thua, nằm luôn lên người Phong Đại thở dốc, mệt không chịu được. Phong Đại không ép cậu tiếp tục. Hắn giữ chặt mông cậu, từ dưới đâm lên dồn dập như cái máy không ngừng nghỉ. Nước từ lỗ nhỏ ứa ra ướt sũng một khoảng ga giường. Chỗ tiếp xúc mật thiết bị xỏ xuyên nhiều tới nỗi nước nhờn nổi bọt.
Nhật Huy hết hôn rồi cắn ngực Phong Đại, cố phân tán cơn sung sướng rục rịch cắn nuốt cơ thể.
- Ưm...
Phong Đại đâm sâu hết cỡ, giữ chặt Nhật Huy bắn ra từng luồng tinh dịch. Người Nhật Huy giật giật, bị hắn ôm không có một khe hở, cậu nhỏ run rẩy bắn theo. Từ ngày ở bên nhau cậu đạt cao trào chủ yếu bằng phía sau, cảm giác bản thân càng lúc càng nhạy cảm. Phong Đại buông lỏng Nhật Huy, thở dài thỏa mãn:
- Sướng thật. Cái lỗ này làm bao nhiêu lần rồi vẫn chặt như lần đầu tiên.
Nhật Huy không có sức đánh hắn, mặc hắn nói mấy câu bậy bạ. Hắn rút con quái vật khỏi người cậu, tháo bao cao su buộc lại quăng xuống đất. Ngón tay hắn đâm vào lỗ nhỏ, cố ý kéo căng nó sang hai bên, cạ tới cạ lui vách thịt ấm nóng. Cậu rên rỉ, ánh mắt ngập nước thiếu điều chảy nước mắt. Hắn than:
- Không biết bao giờ mới chơi trần được nhỉ? Tớ mới được làm một lần, nghĩ tới mà thèm quá.
Cảm giác tiến vào không có ngăn cản rất sướng, đến giờ nghĩ lại hắn vẫn thèm thuồng, không quên được sự căng chặt, ấm nóng tê dại khi đâm xuyên vách thịt non mịn. Nhật Huy sờ soạng mặt hắn, mơ màng đáp:
- Không được, nhỡ có em bé mất.
- Ừ, tớ biết mà. Nhưng cứ bị thèm ấy.
Nhật Huy chống cằm, suy nghĩ mong muốn của hắn. Hắn đáp ứng cậu mọi thứ, cậu cũng nên chiều hắn một chút. Omega sẽ có những ngày quan hệ an toàn. Điều này mang tính tương đối, nếu quá hưng phấn, tinh trùng khỏe thì những ngày này khả năng mang thai vẫn khá cao, so sánh với kỳ phát tình thì tỉ lệ thụ thai khoảng 40-50%. Nhật Huy cẩn thận, tránh việc không may nên luôn bắt hắn đeo bao. Có lẽ cậu nên thả lỏng một chút, thỉnh thoảng để hắn không dùng đồ bảo hộ cũng được. Cùng lắm thì cậu sẽ uống thuốc. Cậu không nói với hắn, tính nắm chắc ngày an toàn để cho hắn bất ngờ.
Phong Đại cho Nhật Huy nghỉ giữa hiệp. Hôm nay nhiều thời gian, hắn sẽ quần cậu đến khuya, không cần vội vàng. Hắn sờ ti cậu, cầm điện thoại chuyển tiền.
- Tớ chuyển cho cậu hai trăm triệu nhé.
Nhật Huy lắp bắp:
- Hai... hai trăm?
- Ừ, tháng này chứng khoán lãi nhiều lắm.
Nhật Huy lắc đầu, chuyển nhiều vậy tiêu làm sao hết được.
- Nhiều quá, cậu chuyển ít thôi.
- Một trăm?
- Vẫn nhiều...
Cuối cùng Phong Đại chuyển cho Nhật Huy mười lăm triệu. Cậu tròn mắt nhìn số dư tài khoản tăng lên, bằng cậu đi làm thêm hơn ba tháng. Phong Đại không thích, thấy số tiền này vẫn ít.
Nhật Huy nghe lời Phong Đại nghỉ làm thêm ở quán trà sữa. Chỗ trung tâm gia sư cậu hơi tiếc, tiền công cao, học sinh ngoan, mỗi ngày dạy chỉ mất ba tiếng. Phong Đại nhượng bộ để cậu dạy gia sư hai buổi một tuần. Thời gian rảnh nhiều, cậu mày mò mấy hôm tìm được công việc viết bài online cho web giá khá ổn. Vì làm thêm ở nhà nên hắn không phàn nàn nhưng điều kiện tiên quyết là phải tập trung học, không thể xao nhãng bài vở. Nhật Huy gật đầu như giã tỏi, người yêu của cậu thật tốt. Phong Đại thỏa mãn, người yêu của hắn thật ngoan, càng lúc càng hợp ý hắn.
———————————
Đủ like, cmt tui sẽ up full trên wattpad nha hihi mn qua page tui giao lưu tí nhen. Page Khủng Long Xanh lấc cấc nha
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]