Nhật Huy xấu hổ, mặt lẫn tai đỏ bừng. Cậu chỉ lo nghĩ cho bản thân mà không nghĩ tới Phong Đại. Người ta muốn cho cậu thứ tốt nhất, cậu thì khiến người ta phải sống khổ sổ hà tiện.
- Xin lỗi, tại tớ mà cậu phải ăn tiêu dè xẻn.
Phong Đại kéo Nhật Huy lại, ép cậu phải nhìn hắn, nói rất nghiêm túc:
- Đừng xin lỗi, tớ không để ý chuyện đấy. Huy, tớ muốn chăm sóc cậu, cậu đừng phân định rạch ròi tiền của tớ hay tiền của cậu, như vậy không khác gì người dưng nước lã. Sau này mình sẽ kết hôn mà, cậu tiêu tiền của tớ đi. Tớ không muốn thấy cậu vất vả kiếm tiền rồi bỏ bê việc học. Giờ đang là sinh viên, việc học quan trọng hơn. Cậu đừng chú tâm đi làm quá rồi kết quả dở tệ, sẽ ảnh hưởng đến tương lai đấy. Tớ biết cậu cố kiếm tiền vì Đăng Hiệu, không muốn phụ thuộc vào tớ, sợ mọi người nghĩ cậu ăn bám tớ.
Nhật Huy xấu hổ không dám nhìn thẳng hắn, hắn nói trúng tim đen của cậu. Thân thiết đến mấy cậu cũng biết giữa hai người có bức tường ngăn cách. Cậu không dám bước qua. Cậu sợ nếu bước qua sẽ không quay lại được. Điều kiện kinh tế khó khăn làm cậu phải gồng lên để chăm lo cho Đăng Hiệu, để không phải lép vế trước Phong Đại. Nhưng gồng lên mãi cũng có lúc mệt mỏi, nhất là hôm nay.
Phong Đại ôm Nhật Huy, vuốt ve sau gáy cậu, thủ thỉ:
- Huy à! Tớ xin cậu đấy. Đừng coi tớ là người ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-doc-chiem-khung-long-xanh/3569630/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.