Phó Tinh Trì ôm lấy Tri Vãn trở về ký túc xá, trên đường luôn lo lắng ngó xem tình hình cô như thế nào. Một Tri Vãn mất hồn như vậy càng khiến trái tim anh đau xót.
"Học trưởng, anh về trước đi, ký túc xá nữ nam sinh không được phép bước vào. Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ dùng nó để hãm hại Tri Vãn tiếp."
Tề Vận đặt cô lên giường, quay người ra ngoài nói với Phó Tinh Trì.
"Vậy làm phiền em chăm sóc cô ấy giúp anh! Chuyện hôm nay anh sẽ điều tra thật kỹ." Phó Tinh Trì cũng hết cách, anh không thể giúp gì cho Tri Vãn thì cũng không nên gây thêm rắc rối cho cô.
"Cảm ơn học trưởng, anh đi về thong thả."
Phó Tinh Trì lưu luyến nhìn qua Tri Vãn, sắc mặt cô không tốt lắm, nhất định là bị đám nữ sinh kia dọa sợ.
Chuyện ngày hôm nay chính Phó Tinh Trì còn cảm thấy không thể tin vào mắt mình. Anh không ngờ ngay trong khuôn viên trường cũng có người tụ tập làm loạn.
Nhìn bộ dạng đám nữ sinh đó, nếu hôm nay anh và Tề Vận trong lúc đi tìm cô không đi ngang qua, không biết chừng cô đã bị bọn chúng hủy dung rồi.
Phó Tinh Trì đanh mặt lại, hai bàn tay nắm chặt vào nhau, anh ra khỏi cửa ký túc xá nữ trong tâm trạng phức tạp.
Tri Vãn thất thần nằm trên giường, cô mở to mắt nhìn lên trần nhà, nước mắt đã sớm không rơi được nữa.
Tại sao tất cả mọi thứ đều dồn hết lên đầu cô? Cô chưa hề đắc tội với ai, vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/708410/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.