Tri Vãn thất thểu bước ra khỏi khách sạn, trời đã sắp tối, không gian xung quanh đã lên đèn. Cô đi một mình trên con đường trở về ký túc xá, cảm thấy con đường hôm nay sao mà dài.
Điện thoại trong túi liên tục đỏi chuông, cô mở ra xem, là Phó Tinh Trì gọi đến. Tri Vãn dứt khoát tắt điện thoại bỏ lại vào túi xách. Giờ cô không muốn gặp ai cả.
Khi đi đến con đường hầm quen thuộc, bất chợt cô trông thấy một nhóm nữ tụm năm tụm ba lại. Trông thấy cô đi ngang qua, bọn họ bật cười khúc khích, liên tục hắt những thứ bẩn vào người cô.
"Này, cô là Tri Vãn ở khoa văn hóa đúng không? Cuối cùng cũng trở lại trường rồi à?"
"Sao trường chúng ta lại có người không biết xấu hổ như cô chứ? Đã đi giật chồng người khác, lại mặt dày dẫn về tận ký túc xá lăng loàn."
"Chị Tưởng không biết đó thôi, nghe nói cô ta mồ côi cha mẹ. Loại người như vậy chắc mẹ cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì."
"Thật vậy sao? Ra là di truyền từ mẹ tới con, bảo sao cái điệu bộ hồ ly tinh của cô ta lại chuyên nghiệp như vậy."
Tri Vãn nắm chặt túi xách trong tay, cô vốn định mặc kệ đám người này. Nhưng đột nhiên nghe thấy bọn họ sỉ nhục mẹ cô, đấy là điều không thể chấp nhận được.
Tri Vãn có gia đình, cha mẹ cô rất tốt với cô. Nhưng kể từ khi một kẻ lạ mặt dí súng vào đầu cô, cầm theo túi tiền khổng lồ chạy đi mất thì cô chính thức không còn gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-cuong-chiem-huu/708409/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.