Mặc dù số cao thủ hàng đầu của bốn mươi quốc gia gấp mấy lần tứ đại chiến thần nhưng sức chiến đấu của họ làm sao có thể so được với tứ đại chiến thần. Nhất là lúc này trở thành chim sợ cành cong chẳng hề có xíu khả năng chiến đấu nào. Hơn nữa tướng quân vô dụng chỉ có một nhưng binh sĩ vô năng thì một đám. Bọn họ lập tức trở thành người yếu đuối đợi chết, chỉ có thể để mặc tứ đại chiến thần giết sạch như bổ dưa thái rau. Trong trận chiến này, hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu của hơn bốn mươi nước bao gồm cả chiến thần nước Phong và một trăm người trong bảng xếp hạng Chiến thần nước Phong đều ngã xuống. Trong đó có rất nhiều lính đánh thuê và sát thủ hàng đầu nước ngoài. Lúc này Dương Yêu Nguyệt đang đứng phía sau Mục Hàn tận mắt chứng kiến hết mọi chuyện. Dương Yêu Nguyệt biết tứ đại chiến thần là cấp dưới của Mục Hàn. Cô ta cũng biết rõ thực lực của mười cao thủ ở Đông Nam mà Diệp Chính Đạo dẫn đến mạnh thế nào. Thế nên Dương Yêu Nguyệt nghĩ muốn giải quyết hàng chục nghìn cao thủ hàng đầu nước ngoài này là chuyện hoang đường. Nhưng Mục Hàn và tứ đại chiến thần đã làm được điều này. Thậm chí còn không tốn chút sức lực nào. Cảnh tượng đầy máu me này khiến Dương Yêu Nguyệt không khỏi run cầm cập. Người đàn ông trước mặt này thật sự như mình nghĩ ham muốn cái danh người đẹp tuyệt trần của mình sao? “Một đám nhóc với khả năng chiến đấu chỉ nhiêu đó mà còn dám lẻn vào Hoa Hạ để đối phó với tôi à?”, Mục Hàn nhìn xác chết ngổn ngang, mặt không cảm xúc nói: “Trước đây các người không phải là đối thủ của tôi thì bây giờ cũng không phải, sau này lại càng không!” Dứt lời, Mục Hàn giơ tay lên chỉ vào một nơi trong đống thi thể đó: “Nhất là anh”. Dường như có cảm ứng, thi thể ở nơi đó khẽ động đậy. Sau đó không có phản ứng gì nữa. Mục Hàn lại dặn dò tứ đại chiến thần: “Xử lý sạch sẽ tất cả thi thể ở đây đi!” “Nếu đã đến Hoa Hạ rồi thì sẽ bị chôn vùi ở đây mãi mãi!” “Vâng, thưa đại ca!”, tứ đại chiến thần cùng gật đầu nói. Từ đầu đến cuối, Mục Hàn không hề nhìn Dương Yêu Nguyệt dù chỉ một cái liếc mắt. Lúc này Dương Yêu Nguyệt nào còn tâm tư nghĩ đến chuyện làm Mục Hàn liếc nhìn mình nữa, cô ta khó tin hỏi: “Rốt cuộc anh... anh... anh… là ai?” Cảnh tượng vừa nãy hoàn toàn thay đổi cách nhìn nhận của Dương Yêu Nguyệt về Mục Hàn. Người này là đứa con riêng mà ai ai cũng ghét bỏ đấy ư? Là cao thủ vô địch đại sát phương Tây mới đúng chứ? Hơn nữa cấp dưới của anh ai cũng dũng mãnh, bản lĩnh rõ ràng mạnh hơn Mục Sảng nhiều. Trước đây những người trong đám người trẻ ở thủ đô bao gồm cả Dương Yêu Nguyệt đều nghĩ bản lĩnh của Mục Sảng đã là điểm sáng trong thế hệ của họ. Nhưng so với cảnh tượng trước mặt, Mục Sảng vẫn chẳng là gì cả. Dương Yêu Nguyệt chắc chắn nếu đặt Mục Sảng vào vị trí của Mục Hàn thì có lẽ lúc này Mục Sảng đã bị vô số cao thủ hàng đầu ở nước ngoài giết chết rồi. Cô ta cũng sẽ không bình an sống sót đứng ở đây. Dương Yêu Nguyệt lại nghĩ đến vụ cá cược một năm của Mục Hàn và nhà họ Mục ở thủ đô. Dường như mọi người đều cho rằng Mục Hàn tự đại kiêu ngạo, dám không xem nhà họ Mục ở thủ đô ra gì cứ như lấy trứng chọi đá. Nhưng bây giờ nhìn lại thì Mục Hàn thật sự có bản lĩnh này. Thậm chí trong mắt Mục Hàn, nhà họ Mục ở thủ đô thật sự không đáng nhắc đến. Lúc này địa vị Mục Hàn trong lòng Dương Yêu Nguyệt lập tức tăng vọt. Như một chiến thần cái thế khiến Dương Yêu Nguyệt có cảm giác cực kỳ an toàn. Đây là điều mà tất cả phụ nữ đều vô cùng mong đợi. “Tôi là ai không liên quan gì đến cô”, Mục Hàn lạnh lùng nói: “Chuyện này đã xong rồi, cô cũng không cần phải ở lại đây nữa”. Dương Yêu Nguyệt sửng sốt. Ý là đuổi mình đi chứ gì? Dương Yêu Nguyệt hơi tức giận. Cô ta hoàn toàn có thể nhận ra được Mục Hàn không hề quan tâm đến vẻ đẹp tuyệt trần của cô ta, thậm chí chẳng có ý muốn liếc nhìn cô ta nhiều hơn một chút. Đồng thời Dương Yêu Nguyệt cũng nhận ra dựa vào trận chiến lúc nãy thôi, cô ta và Mục Hàn hoàn toàn không phải là người cùng cấp bậc. Có lẽ trong mắt Mục Hàn, vẻ đẹp tuyệt trần mà mình kiêu ngạo thật sự quá đỗi bình thường. Nghĩ đến đây, Dương Yêu Nguyệt không cam lòng. Dù sao cô ta cũng là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân thủ đô. Rất nhiều đàn ông nằm mơ cũng muốn có được cô ta. “Chắc chắn anh ta vẫn có chút thiện cảm với mình!”, lúc này Dương Yêu Nguyệt lại không khỏi vui mừng khi nhớ đến khung cảnh lúc nãy Mục Hàn bảo vệ cô ta: “Nếu không thì đã để mặc cho mình bị đám người kia giết chết rồi”. Dương Yêu Nguyệt nghĩ mình đã đến tìm Mục Hàn hai lần. Chắc chắn Mục Hàn phiền hà không chịu được. Chỉ ước gì cô ta chết quách đi cho xong. “Cảm ơn anh đã cứu tôi!”, Dương Yêu Nguyệt nói. “Không có gì!”, Mục Hàn bình thản nói: “Sau này không có chuyện gì thì cô đừng đến gây phiền phức cho tôi, cũng đừng đến tỉnh nữa, không phải lần nào cũng có thể may mắn vậy đâu”. Nghe Mục Hàn nói với mình bằng giọng lạnh như băng không hề có cảm xúc như thế, Dương Yêu Nguyệt cảm thấy không cam lòng nói: “Tôi có thể nghĩ anh đang quan tâm đến tôi không?” “Tùy cô muốn nghĩ sao cũng được”, Mục Hàn xoay người muốn đi vào biệt thự. “Anh!”, nhìn bóng dáng Mục Hàn đi vào trong, Dương Yêu Nguyệt tức giận: “Nếu anh không thương hoa tiếc ngọc chút nào thì sao lại ra tay cứu tôi trong lúc lâm vào vòng vây của kẻ địch như thế?” Chẳng hạn như lúc nãy. Mười tên bảo vệ của Đông Nam bị đám người đó giết trong tích tắc. Diệp Chính Đạo bị đám người kia đánh đến mức bị thương nặng. Mục Hàn vẫn không ra tay cứu. Nhưng khi mình gặp nạn thì Mục Hàn lập tức ra tay. Dương Yêu Nguyệt nghĩ có lẽ trong lòng Mục Hàn vẫn còn có mình. “Cô nghĩ nhiều rồi!”, Mục Hàn quay lưng với Dương Yêu Nguyệt, lắc ngón tay nói: “Sở dĩ tôi cứu cô là vì tôi không cho phép người Hoa Hạ bị người nước ngoài đánh chết trên lãnh thổ Hoa Hạ!” “Đây chính là lý do anh bảo vệ tôi sao?”, Dương Yêu Nguyệt thảng thốt nói. “Không thì cô nghĩ thế nào?”, Mục Hàn dần chìm vào trong bóng tối. “Sao lại thế này?” “Sao lại thế này chứ?” Đến khi Mục Hàn rời đi rất lâu sau, Dương Yêu Nguyệt vẫn còn đứng tại đó sửng sốt hồi lâu. Một lúc sau, cô ta mới tức giận giậm chân. Kết quả của chuyến đi đến tỉnh lần này nằm ngoài dự đoán của Dương Yêu Nguyệt. Vốn dĩ Dương Yêu Nguyệt nghĩ Mục Hàn bị mê hoặc bởi sắc đẹp tuyệt trần của mình. Nhưng chuyện này không hề xảy ra. Hơn nữa Dương Yêu Nguyệt và Diệp Chính Đạo suýt nữa còn bị mất mạng. Trong mắt họ, Mục Hàn vừa thần bí vừa thâm sâu khó lường. Trước đó lúc ở thủ đô, người đàn ông duy nhất Dương Yêu Nguyệt mơ tưởng đến là người thừa kế số một của gia tộc đứng đầu Hoa Hạ - Mục Sảng. Mặc dù đại thống soái là chàng rể xuất sắc trong lòng mọi cô gái Hoa Hạ, nhưng cho dù là người đẹp nhất trong tứ đại mỹ nhân ở thủ đô thì Dương Yêu Nguyệt cũng không dám mong cầu có thể nên duyên với đại thống soái. Nhưng hôm nay Dương Yêu Nguyệt nhìn thấy một mặt không ai biết của Mục Hàn. Do đó, cô ta thầm thêm người đàn ông này vào một trong những người xứng đáng với mình. Mục Hàn còn xếp trước cả Mục Sảng. Chỉ đứng sau đại thống soái mà thôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]