Tuy rằng ngoài miệng cô ta chém Mục Hàn như chém chả, hơi có ý hận một nỗi sắt không thể rèn được thành thép, nhưng kể từ sau khi Mục Hàn cứu Phương Viên liên tiếp mấy lần, cô ta đã có cảm giác tín nhiệm Mục Hàn.thật xấu hổ với mình
Vậy nên vừa nhìn thấy Mục Hàn đang rảnh rang, hoàn toàn không coi yêu cầu của nhà họ Lâm lúc trước ra gì, cô ta chợt nổi giận đùng đùng.thật xấu hổ với mình
Cô ta cũng bày tỏ luôn nỗi phiền não của mình với Mục Hàn.thật xấu hổ với mình
“Cái gì?”, nghe Phương Viên nói vậy, Mục Hàn chợt nổi giận: “Là doanh nghiệp nào vậy?”thật xấu hổ với mình
“Định làm loạn sao? Làm ăn với tập đoàn Phi Long mà lại dám không trả tiền à?”thật xấu hổ với mình
Vừa nghe đến việc có người muốn quỵt tiền của mình, Mục Hàn lập tức thể hiện sự không bằng lòng/ vẻ bất mãn.thật xấu hổ với mình
“Ờ!”, thấy Mục Hàn phản ứng dữ dội như vậy, Phương Viên cảm thấy kỳ lạ, cô ta liền dè bỉu: “Coi cái biểu cảm của anh kìa, cứ như kiểu tập đoàn Phi Long là do anh thành lập không bằng!”thật xấu hổ với mình
Tập đoàn Phi Long vốn dĩ là của anh mà, Mục Hàn chửi thầm trong bụng.
“Có điều, anh cũng khá là có trách nhiệm đấy!”, Phương Viên nghĩ một chút rồi khen Mục Hàn: “Anh xem đoàn Phi Long như thế nhà mình như vậy là tốt đó! Kiểu nhân viên nghĩ nhiều đến lợi ích công ty như anh dường như không còn nhiều nữa rồi!”
“Chẳng trách Nhã Hiên lại thích anh như vậy!”anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803691/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.