“Tôi không biết uống rượu!” 
Lâm Nhã Hiên hơi chán ghét liếc nhìn. 
Quả nhiên Chu Húc Tài cũng phong lưu háo sắc như trong lời đồn. 
“Ồ? Lẽ nào cô Lâm thấy Chu Húc Tài tôi không có tư cách uống rượu với cô nên mới không nể mặt tôi như vậy?” 
Giọng điệu Chu Húc Tài trở nên lạnh lùng hơn. 
“Không phải… tôi bị dị ứng với rượu, bác sĩ nói… không được động vào một giọt rượu!” 
Lâm Nhã Hiên kiên nhẫn nói. 
Nếu không phải bà nội đã dặn cô phải lấy được đơn hàng này thì cô đã đạp cửa bỏ đi từ nãy rồi! 
“Tôi uống được chứ?” 
Mục Hàn cầm chai rượu XO đó lên bình thản nói: 
“Tất nhiên! Chu Húc Tài tôi cũng sẽ không ép buộc người ta! Nhưng nếu anh uống, ít nhất phải uống hai chai mới thể hiện đủ thành ý nhỉ?” 
Chu Húc Tài nở nụ cười đắc ý. 
Thật ra đây mới là mục đích chính của hắn! 
Chỉ cần chuốc say tên vô dụng Mục Hàn này thì người phụ nữ xinh đẹp này chẳng phải mặc hắn làm gì thì làm sao? 
“Có lý!” 
Nói rồi Mục Hàn mở chai rượu ra để lên miệng uống. 
Ừng ực! 
Từng ngụm rượu lớn rót vào cổ Mục Hàn như nước lã. 
“Mục Hàn! Đừng uống, đừng uống nữa!” 
Lâm Nhã Hiên kéo ống tay áo Mục Hàn ngăn anh lại, trong lòng lo lắng không thôi! 
Vừa nhìn thấy nụ cười nham hiểm trên gương mặt Chu Húc Tài, cô đã biết chuyện này đều là mưu kế của hắn. Ai ngờ cái tên Mục Hàn này chẳng nhận ra gì cả! 
Còn ngốc nghếch mà uống nữa chứ! 
Mục Hàn mặc kệ, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-chu-o-re/803275/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.