Vừa mới hừng đông, Diêm Trừng liền tỉnh, nhìn thời gian, chưa tới 7h.
Tối hôm qua hắn nằm mộng, trong mộng có rất nhiều người quen thuộc, sự vật quen thuộc, sinh hoạt quen thuộc, còn có…. Kỉ Tiễu.
Diêm Trừng nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, vẫn không nhớ nội dung trong giấc mộng, đơn giản rời giường tập thể dục buổi sáng, không tới phòng thể thao mà chạy vòng quanh nhà chính hai vòng rồi về, khi về thấy bà Trần xách giỏ đi ra khỏi biệt viện bên cạnh.
Trong nhà, đồ ăn mỗi ngày đều có xe đưa tới, bình thường không cần tự đi mua, thế nhưng bà Trần vẫn vui vẻ xách giỏ ra chợ cùng các bà các mẹ chọn này chọn nọ, mỗi ngày đi lại một chút cũng có lợi cho giãn gân giãn cốt.
Thường lui tới lúc này Diêm Trừng đều chào hỏi bà xong rồi đi, hôm nay chào hỏi xong, Diêm Trừng do dự một chút mới hỏi câu: “Mẹ con đã dậy chưa?”
Bà Trần hơi kinh ngạc, sau đó mỉm cười hiền từ: “Đã dậy rồi, mẹ con đều dậy rất sớm, hiện tại đang ăn sáng, con ăn chưa? Cùng ăn đi.”
Nói xong không đợi Diêm Trừng trả lời liền kéo hắn vào nhà.
Đàm Oanh ngồi trên ban công lầu hai ăn điểm tâm sáng, quay đầu liền thấy bà Trần vừa đi đã quay lại, phía sau còn có Diêm Trừng.
Diêm Trừng đối diện với tầm mắt của Đàm Oanh có chút mất tự nhiên, hai mẹ con bình thường gặp nhau không khác gì quá trình giao nhiệm vụ, Diêm Trừng mỗi lần trở về đều chiếu lệ tới thăm bà một lần, khi đi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diem-vuong/1400567/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.